Ngoài viện, giọng của tiểu Bùi gia vang lên: “Ta nghĩ ra rồi, ta nghĩ ra rồi!”
Cửa thư phòng bị đẩy mạnh.
“Ấy, Tạ Ngũ Thập, ngươi cũng ở đây à?”
Bùi Tiếu thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi.
“Bên Tạ phủ ngươi là tình hình gì đó? Lão phu nhân có bị ngươi chọc tức chết hay không? Nghe nói ngươi rời nhà trốn đi rồi? Chuyện này sao ta không biết? Đúng rồi, ta...”
“Nói chuyện chính.” Tạ Tri Phi không kiên nhẫn nghe được những lời này, quyết đoán ngắt lời hắn: “Ngươi nghĩ ra cái gì?”
Bùi Tiếu ngẩn ra: “Nghĩ ra cách giấu Hoài Nhân?”
Lúc này đến phiên Tạ Tri Phi ngẩn ra.
Tên nhóc này ghét nhất là động não, có thể lười biếng thì tuyệt không chịu khó, sao này lại cầu tiến như vậy?
“Thực ra ta cũng nghĩ ra rồi.” Yến Tam Hợp đi lên trước: “Tam gia, tiểu Bùi gia, quy củ cũ của chúng ta thế nào?”
Hai người liếc nhau: “Được!”
Lúc này Lý Bất Ngôn đi theo: “Để ta mài mực cho các ngươi.”
Mài mực xong, ba người lần lượt viết lên giấy, lại đồng loạt đặt giấy lên bàn.
Lý Bất Ngôn liếc mắt một cái, mắt sáng bừng, trên ba tờ giấy viết sáu chữ...
Nói một nửa, giữ một nửa.
Càng ngày càng ăn ý.
Lý Bất Ngôn xoay người đóng cửa lại, chỉ vào một tờ giấy, cười nói: “Tam gia, ngươi giải thích cặn kẽ cho kẻ ngốc ta một chút, cái gì gọi là nói một nửa giữ một nửa?”
“Đợi lát nữa giải thích.” Tạ Tri Phi quay đầu nhìn Yến Tam Hợp: “Phía bên Hoài Nhân, ta hẹn tối nay, ngươi thấy thế nào?”
Yến Tam Hợp nghĩ nghĩ: “Sau khi thống nhất rồi thì không có vấn đề gì.”
Tạ Tri Phi cầm lấy chung trà Yến Tam Hợp đã uống, rót một nửa.
“Ta đã nghe ngóng được tin tức bốn thị vệ của Trịnh lão tướng quân, mộ người nào cỏ cũng mọc cao hơn người rồi, chẳng trông cậy gì được, nhưng phía Bộ Lục ta đã sắp xếp xong, lúc nào chúng ta đi cũng có thể gặp được.”
“Gặp ai?”
“Gặp binh lính của lão tướng quân.”
“Gần một nửa Bộ gia quân, vốn là Trịnh gia quân.”
Trong những người này, có người đi theo lão tướng quân xuất chinh bắc địa, hẳn sẽ có người nhìn thấy được chút chuyện ẩn sâu dưới nước.”
Yến Tam Hợp ngẩng đầu lên nhìn Tạ Tri Phi, gương mặt thật sự rất đẹp, mỗi đường nét đều đâu ra đấy.
“Khen ngươi...” Yến Tam Hợp kéo dài ngữ điệu: “Trong ngoài như một.”
Bốn chữ kia mặc dù nói rất nhẹ, nhưng ý nghĩa lại không nhẹ, giống như gió đầu hạ khẽ phất qua, khiến cho lòng người thoải mái cực kỳ.
Tạ Tri Phi cong mắt cười, quay đầu hỏi Lý Bất Ngôn: “Có rượu không?”
“Lúc này muốn say sao?” Lý Bất Ngôn cười nói: “Chờ tâm ma này giải xong, đại hiệp uống ba ngày ba đêm với ngươi.”
Tạ Tri Phi: “Lời hứa quân tử?”
Lý Bất Ngôn: “Nặng ngàn vàng.”
Bùi Tiếu nhìn hai người nói chuyện, đột nhiên mở miệng nói: “Tạ Ngũ Thập, ta...”
“Minh Đình ngươi dừng lại trước, nghe ta nói chính sự đã.” Yến Tam Hợp ngoắc ngoắc ngón tay với hắn: “Đêm nay sau khi gặp Triệu Hoài Nhân, sáng mai sẽ đi Bộ gia quân, bây giờ chúng ta thống nhất lời nói một chút.”
Tạ Tri Phi vươn cánh tay dài, ôm lấy Bùi Tiếu, vội vàng đưa đầu qua.
Yết hầu Bùi Tiếu chuyển động, muốn nói tiếp, không ngờ Yến Tam Hợp giương mắt nhìn y, nghiêm túc nói: “Minh Đình, tối nay ngươi là nhân vật chính.”
Bùi Tiếu hơi hơi kinh hãi, lời đến bên miệng vội nuốt xuống.
...
Cung Đoan Mộc.
Triệu Hoài Nhân khoanh tay nhìn bóng đèn xa xa, nửa ngày không nhúc nhích.
Sau khi vụ án của Trịnh gia chiêu cáo thiên hạ, tất cả học sinh Quốc Tử Giám đều liên danh dâng thư, yêu cầu triều đình điều tra rõ chân tướng vụ án.
Ngoài ra, tấu chương bách quan thỉnh cầu tra rõ, cũng đặt đầy ngự án.
Bệ hạ sai người đưa tấu chương đến chỗ hắn, ý tứ cực kỳ rõ ràng: Hiện tại vụ án giao cho Thái tử ngươi phụ trách, ngươi phải cho khắp thiên hạ một câu trả lời thỏa đáng.
Nếu điều tra ra thì đó là lẽ đương nhiên.
Nếu điều tra không ra thì Thái tử ngươi là kẻ vô năng.
Một Thái tử vô năng, cũng giống như một tướng quân không biết giết người, sớm muộn gì cũng bị thay thế.
“Điện hạ, bọn họ tới rồi.”
“Mời đến thư phòng.”
Triệu Diệc Thời xoay người, trực tiếp đi đến thư phòng, lúc sắp tới cửa, hắn bỗng nhiên dừng lại, nhìn Uông Ấn bên cạnh.
Nói cho Thái tử phi biết, đêm nay ta qua đó.
Uông Ấn mừng rỡ không biết phải nói gì, sửng sốt một hồi lâu, đáp ngay “Vâng“.
Đế tang tiên đế vừa xong, hai phu thê cũng nên hợp phòng, sớm sinh hạ tiểu thái tôn, cũng có thể khiến cho bệ hạ vui mừng.
...
Ngoài cửa, Thẩm Trùng mang theo đèn lồng, dẫn đường ở phía trước.
Đến bên ngoài thư phòng, hắn làm một tư thế mời, Yến Tam Hợp không chút do dự đẩy cửa đi vào trước.
Nàng dứt khoát như thế khiến cho mấy người ở lại trong viện đều ngẩn người.
Theo tiểu Bùi gia đi vào cuối cùng, cửa thư phòng cũng khép lại.
Thẩm Trùng gật đầu với mấy người Lý Bất Ngôn, nói: “Ta dẫn cô nương đến sảnh phụ uống chút trà nóng, ăn chút trái cây.”
“Được.”
Sảnh phụ rất lớn, trái cây điểm tâm đều đầy đủ.
Thẩm Trùng thấy biểu cảm lúng túng trên mặt bọn họ, cảm thấy nguyên nhân hẳn là vì mình, bèn mượn cớ rời đi.
Hắn nào biết, nguyên nhân mấy người này lúng túng, căn bản không phải bởi vì hắn, mà là bởi vì Yến Tam Hợp.
Lý Bất Ngôn ngẫm lại chợt thấy vui vẻ: Theo bối phận, Triệu Diệc Thời nên gọi Yến Tam Hợp một tiếng cô cô, may mà mình không thành đôi với Triệu Diệc Thời, nếu không lại kém nàng một bối phận mất.
Hoàng Kỳ lo lắng: Thật không biết thân phận Yến cô nương, có thể giấu diếm tới khi nào?
Đinh Nhất cảm thán: Không có vụ án vu chú, Yến cô nương đã là công chúa đương triều, thân phận này thật sự quý không thể tả.
Chu Thanh: Cũng không biết trong thư phòng, bây giờ là không khí gì.
...
Không khí trong thư phòng rất hòa hợp, đến Tiểu Bùi gia cũng cố gắng duy trì bình tĩnh, không khác ngữ khí thường ngày.
“Hoài Nhân, chuyện Trịnh gia có chút tiến triển rồi.”
“Chờ đã, trước khi nói chính sự, nói chuyện riêng đã.” Triệu Diệc Thời hơi lệch: “Thừa Vũ, lời đồn bên ngoài là thế nào?”
Tạ Tri Phi nhún vai: “Chuyện ta và Yến Tam hợp, đã nói với trưởng bối trong nhà rồi.”
Triệu Diệc Thời: “Cha ngươi không đồng ý sao?”
Tạ Tri Phi: “Không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý.”
Triệu Diệc Thời quay lại, hơi lạnh lùng: “Minh Đình, còn ngươi?”
“Ta?” Bùi Tiếu che miệng ho khan một tiếng: “Ta cũng nói với trưởng bối trong nhà rồi.”
Tạ Tri Phi và Yến Tam Hợp đồng thời biến sắc, đồng thời hỏi: “Ngươi nói gì?”
Trước đó ta muốn nói chẳng ai thèm nghe.
Bây giờ ta không muốn nói, thì các ngươi lại cứ hỏi ta.
Bùi Tiếu bưng chung trà lên: “Ta bảo cha ta rút hôn sự với n gia.”
“Tại sao?” Giọng Tạ Tri Phi kinh hãi thay đổi: “Bởi vì Lý...”
Lời nói, đột nhiên dừng lại.
“Lý cái gì?” Giọng Triệu Diệc Thời vẫn dịu dàng như trước.
Tạ Tri Phi run sợ nhìn hắn, thầm hận mình xưa nay miệng lưỡi nhanh nhảu, suýt nữa thì thốt ra rồi.
“Không phải vì Lý Bất Ngôn.” Bùi Tiếu vội giải vây cho Tạ Tri Phi: “Là ta không có hứng thú với n gia cô nương, cũng không thích người của n gia.”
Triệu Diệc Thời nhìn Tạ Tri Phi, lại nhìn Bùi Tiếu, chợt mỉm cười.