Mấy từ then chốt này xâu chuỗi lại với nhau, chân tướng chuyện hiển nhiên đã lộ ra.
Nếu như chắc chắn phải dùng một từ để hình dung không khí trong phòng lúc này, đó là sợ hãi đan xen.
Tiểu Bùi gia đụng đổ chung trà: Trong cặp song sinh có một người, là con của tiên Thái tử?
Mí mắt Hoàng Kỳ đập thình thịch: Hèn gì lại nói dối là quỷ thai?
Đinh Nhất cả kinh bịt kín miệng mình: Hèn gì lại bắt người ở mãi trong viện Hải Đường?
Sắc mặt Chu Thanh trắng bệch: Nguyên nhân thực sự Trịnh gia bị diệt khẩu, là chứa chấp đứa con của tiên Thái tử?
Tiên Thái tử!!!
Lý Bất Ngôn nhìn Yến Tam Hợp, trong lòng vừa hoảng sợ, vừa mờ mịt.
Vừa vui vẻ, vừa lo lắng.
Yến Tam Hợp nhìn lại nàng, cả người không nhúc nhích, diễn ra vẻ hoảng sợ đến dại ra.
Trong góc, Tạ Tri Phi nhìn vẻ mặt mọi người, chớp mắt.
Hắn nghĩ tới một vấn đề...
Chuyện nguy hiểm như vậy, sao tổ phụ lại nhận chứ?
Hắn rốt cuộc đã nợ tiên Thái tử nhân tình gì?
Trong im lặng, trong kinh hãi, Lục Đại mở miệng.
“Thật ra lúc ta nghe được tin tức này, trong lòng rất vui vẻ, bởi vì không có đứa bé này, Trương Thiên Hành cũng không sống nổi.
Mà Thiên Hành có thể nhận được nhiệm vụ này, là vì có Tiêu Trạch ở giữa xỏ kim chỉ dẫn, thứ nhất Thiên Hành đáng giá tin tưởng.
Thứ hai hắn có tư tâm, muốn để lại một đường sống cho huynh đệ của mình.”
Câu cuối cùng Tiêu Trạch nói với Thiên Hành là: “Bảo vệ đứa bé này, sau này rượu của ta, nhờ các ngươi uống thay.”
Rượu của Tiêu Trạch, hắn và Thiên Hành chia nhau uống, thế cho nên hai người đều say mèm.
Đây là lần đầu tiên trong đời bọn họ say, lúc này mới phát hiện hóa ra say rượu không chỉ khiến thân thể khó chịu, trong lòng cũng khó chịu, không chỉ nôn không được mà còn khóc không ra.
Khóc cái gì chứ?
Khóc vì số phận xấu của họ?
Khóc cho huynh đệ đã xuống suối vàng của họ?
Hay là khóc cho cái vận mệnh khốn kiếp, nhân sinh vô thường này?
Không phải, tất cả đều không phải.
Bọn họ chỉ nghĩ đến chính mình, ẩn thân ở trên đại thụ như một con khỉ nhỏ, cây đổ, bầy khỉ đã tản đi.
Thế nhân chỉ nhìn thấy đại thụ, có mấy người có thể nhìn thấy con khỉ nhỏ ẩn thân kia?
Hẹn ước gặp mặt vẫn còn tiếp tục, một năm, một năm, lại một năm.
Hắn nói với Thiên Hành hoài bão lớn lao của Lục đại nhân.
Thiên Hành miêu tả diện mạo tiểu chủ tử với hắn, nói tiểu chủ tử giống ngài như đúc.
Nói tiểu chủ tử thông minh, học gì cũng giỏi, chỉ là sức khỏe hơi yếu.
“Lục Đại.” Yến Tam Hợp đột nhiên lên tiếng: “Chỗ ẩn thân của ám vệ bình thường ở đâu?”
Lục Đại: “Nóc nhà, trên cây, bụi cỏ, góc tường... tất cả những nơi có thể ẩn thân.”
Yến Tam Hợp: “Ngày nghỉ đêm làm?”
Lục Đại: “Ngày nghỉ đêm làm.”
Yến Tam Hợp: “Một năm bốn mùa?”
Lục Đại gật đầu: “Một năm bốn mùa.”
Yến Tam Hợp: “Mưa gió không màng?”
Lục Đại: “Mưa gió không màng.”
Yến Tam Hợp rũ mắt im lặng hồi lâu: “Nói tiếp đi.”
Lục Đại: “Hai mươi sáu tháng mười hai năm Vĩnh Hòa thứ bảy, là lần cuối cùng ta và Thiên Hành uống rượu, năm đó, Trịnh lão tướng quân xuất chinh Thát Đát, Thiên Hành nói với ta một ít chuyện của tướng quân.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Trước khi xuất chinh, tướng quân gặp Thiên Hành một lần ở tửu lâu.
Thiên Hành nói, tướng quân rất hiếm khi gặp hắn, mỗi lần chỉ trước khi xuất chinh, mới cùng hắn uống một bữa rượu trong tửu lâu.
Trong tám năm, số lần họ uống rượu không vượt quá năm ngón tay.
Hôm đó uống rượu Đồ Tô, rất nhạt.
Ba chén qua đi, lão tướng quân vẫn như trước, móc một phong thư ra, không cần mở ra cũng biết, nội dung trong thư là “đề phòng bất trắc“.
Trên đời này, không có bức tường nào không lọt gió, cũng không có bí mật nào mãi mãi chìm dưới đáy nước.
Lão tướng quân vẫn đề phòng ngày này, cho nên viết hết mọi bất trắc và dự định sau này vào trong thư.
Thiên Hành chỉ cần làm theo sắp xếp của hắn là được.
Nếu không có “bất trắc”, Thiên Hành sẽ đốt thư sau khi lão tướng quân trở về, coi như không có chuyện này.
Đây là bí mật ngầm hiểu trong lòng hai người.
Tựa như hết thảy đều có điềm báo.
Ngày đó, lúc Thiên Hành nhận thư, liếc thấy mái tóc bạc của lão tướng quân, phá lệ lắm miệng nói một câu: “Tướng quân bảo trọng.”
Lão tướng quân lại lắc đầu cười.
“Thiên Hành lão đệ không cần lo lắng, trận chiến này là trận chiến cuối cùng trong kiếp này của ta, trở về ta sẽ xin bệ hạ từ chức, lớn tuổi rồi, trận chiến này cũng đánh không nổi, nên lui thôi.”
Thiên Hành nâng chén: “Vậy ta sẽ chờ tướng quân khải hoàn trở về.”
Lão tướng quân cười ha ha, thoải mái uống một hơi cạn sạch.
Thiên Hành nói, lúc hắn tiễn tướng quân đi, trong lòng thấy rất bấn an, triều đình có nhiều tướng soái như vậy, vì sao cứ phải cử một người tóc bạc xuất chinh?
Lục Đại nhớ lại: “Hôm đó cùng Thiên Hành uống rượu xong, chúng ta không vội trở về, mà đi dạo phố.”
Còn bốn ngày nữa là giao thừa, phố xá rất náo nhiệt.
Hai người đi tới đi lui, bèn không hẹn mà cùng nhớ lại cảnh tượng lễ mừng năm mới ở trong bức tường cao kia.
Bữa cơm tất niên tất cả mọi người tụ lại với nhau ăn uống, hôm nay, Lưu giáo đầu cho phép bọn họ uống rượu, chỉ cần không say thì không sao.
Uống rượu, náo loạn xong, mọi người trở về phòng đón giao thừa.
Lúc đón giao thừa, ba người bọn họ sẽ chen chúc trên giường của Tiêu Trạch, cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng là chui vào một ổ chăn ngủ.
“Khi đó, thật là vui vẻ... Đây là câu nói cuối cùng Trương Thiên Hành để lại cho ta.” Lục Đại cúi đầu, khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục nhớ lại.
“Không biết ông trời có phải cố ý sắp xếp hay không, mà năm ấy Trịnh gia gặp chuyện không may, ta và Lục đại nhân cũng không ở trong kinh, đi điều tra một vụ án tham nhũng ở biên thùy phía tây.”
Sau khi ta nhận được tin tức, trong lòng vẫn còn hi vọng.
Phong thư của Trịnh lão tướng quân là dùng trong lúc khẩn cấp, với thân thủ của Thiên Hành, hẳn là có thể chạy thoát.
Đến ngày hai mươi sáu tháng mười hai, ta chuẩn bị rượu và thức ăn, sớm chờ ở trong nhà.
Nào biết được, đợi đến khi trời sáng cũng chẳng đời được Thiên Hành.
Trở lại Lục phủ ta đã ngã bệnh, Lục đại nhân mời đại phu cho ta, bệnh không chỉ không khỏi, lại còn nặng hơn, Lục đại nhân lúc này mới hiểu được, người hầu trung thành của hắn là có tâm bệnh.
“Hắn hỏi ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ta nghĩ dù sao lớn nhỏ đều đã chết, cũng không có gì có thể giấu diếm, bèn kể lại chuyện Trương Thiên Hành và tiểu chủ tử ở viện Hải Đường cho hắn nghe.
Sau khi Lục đại nhân nghe xong, im lặng nửa ngày nói với ta, mỗi người đều có mệnh, khi nào sống, khi nào chết, đều có định số, cưỡng cầu là cưỡng cầu không được.
Một câu nói này đã chữa khỏi bệnh của ta.”
Lục Đại im lặng một hồi, lại nói:
“Vĩnh Hòa tám năm sau, mỗi ngày hai mươi sáu tháng mười hai, ta đều sẽ một mình đến nhà uống rượu, Thiên Hành chưa từng xuất hiện qua, ta cũng liền triệt để hết hy vọng.”
“Lục Đại.” Tiểu Bùi gia đột nhiên chen vào: “Đứa nhỏ kia là nam hay nữ?”