Một khi thông suốt, thì có rất nhiều chuyện khó hiểu trước kia đều hiện ra ngoài.
Đúng lúc này, Chu Thanh và Hoàng Kỳ lần lượt trở về.
“Yến cô nương, bọn họ đến nhà ngoại của Triệu lão phu nhân, ta cẩn thận quan sát cả một đường rồi, không có bất kỳ dị thường nào.”
“Yến cô nương, Lương Bàng Đức sau khi trở về thì uống đến say mèm, ngủ suốt hai ngày, không xảy ra chuyện gì.”
Trần Bì khám nghiệm tử thi cho Viện Hải Đường đã chết.
Hai người đánh canh nhìn thấy người áo đen đã chết.
Bà đỡ Lại đã chết.
Triệu gia không sao.
Lương Bàng Đức không sao.
Nàng không sao, Tam gia không sao, Tiểu Bùi gia không sao, mấy người bọn họ hết thảy đều không sao, đến thị vệ Binh Mã ti cũng chỉ bị đánh hôn mê.
Yến Tam Hợp vốn đã nghi ngờ tên áo đen này, chỉ là không dám nghĩ đến phương diện đó.
Bây giờ, rất nhiều chuyện đã liền mạch với nhau.
Trên đời này, còn có một người không muốn tra ra được manh mối của vụ án Trịnh gia... đó là người biết thân phận của nàng, người bảo vệ nàng.
Hẳn là hắn.
Hắn đưa nàng từ phủ Thái tử tới Trịnh gia.
Lại đưa nàng từ Trịnh gia, tới chỗ Yến Hành.
Đó là đường tắt.
Chỉ cần tìm được hắn, thì hết thảy bí mật của viện Hải Đường đều sẽ được tìm ra, thân phận thật của Trịnh Hoài Hữu cũng được tìm ra, vì sao Trịnh gia bị tàn sát, vì sao nàng được cứu, ai là người ở sau lưng chỉ đạo... Tất cả những thứ này, đều có thể nổi lên mặt nước.
Lúc này, gian ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của mấy người.
Hoàng Kỳ tặc lưỡi: “Kỳ lạ quá, sao Trịnh gia lại đuổi hết nha hoàn và vú nuôi hầu hạ Triệu thị đi?”
Giọng Đinh Nhất vừa uống trà, nên hơi trong trẻo: “Rõ ràng không khắc người, lại muốn dùng lý do khắc người để nhốt cặp song sinh lại.”
Chu Thanh bởi vì bôn ba nên giọng nói hơi khàn: “Trên người song sinh rốt cuộc có bí mật gì?”
Được khen thông minh, Đinh Nhất đắc ý lắm: “Chẳng lẽ... Trịnh gia phát hiện cặp song sinh không phải giống Trịnh Hoán Đường, Triệu thị tư thông với người khác nên muốn nhốt lại?”
“Cái này không gọi là thông minh, cái này gọi là não thiếu dưỡng khí.” Lý Bất Ngôn cười nhạo: “Trực tiếp hưu rồi đuổi ra khỏi phủ, chẳng phải đơn giản hơn sao?”
Đinh Nhất: “...”
Chu Thanh trầm ngâm: “Chẳng lẽ... cặp song sinh bị bệnh lạ?”
“Có bệnh chữa bệnh, tại sao phải nhốt người lại?” Lý Bất Ngôn tặc lưỡi hai tiếng: “Trên đời này chỉ có một loại bệnh, không chữa được.”
Chu Thanh: “Bệnh gì?”
Lý Bất Ngôn: “Bệnh ngu.”
Chu Thanh: “...”
Hoàng Kỳ thở dài: “Chẳng lẽ... cặp song sinh kia là quái thai?”
“Ừ, bà Lại nhìn thấy hai quái thai, vui đến mức khoa chân múa tay, chúc mừng tướng quân, nhà ngươi có thêm hai quái thai, mọc năm cánh tay mười cái chân.”
Lý Bất Ngôn thở dài: “Hoàng Kỳ à, đầu óc ngươi không chỉ đơn giản là thiếu dưỡng khí đâu.”
Hoàng Kỳ: “Vậy thiếu cái gì?”
Lý Bất Ngôn: “Thiếu hết.”
Hoàng Kỳ: “...”
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi.
Hoàng Kỳ thiếu hết vỗ bàn, nghiến răng nghiến lợi: “Vậy Lý cô nương có ý kiến gì hay ho nói ra xem?”
Ngữ khí của Lý Bất Ngôn vô cùng bình tĩnh: “Có khi nào một trong hai đứa sinh đôi bị chuyển đi không?”
Hoàng Kỳ: “Đánh tráo ư?”
Đinh Nhất: “Đánh tráo?”
Chu Thanh: “Đánh tráo?”
Sau một thời gian dài yên tĩnh.
Đinh Nhất “Ừ” một tiếng: “Ta cảm thấy khả năng đánh tráo là lớn nhất.
Hoàng Kỳ “Ừ” một tiếng: “Sinh đôi bình thường đều rất giống nhau.
Chu Thanh cũng “Ừ” một tiếng: “Sợ bị người khác nhìn ra manh mối, nên chỉ có thể nói dối là khắc người, thuận thế nhốt người lại.
Sau một thời gian dài im lặng.
Đinh Nhất nghi hoặc: “Nhưng đang yên đang lành, tại sao phải đánh tráo?”
Ngón tay Hoàng Kỳ gõ lên bàn: “Đánh tráo của ai?
Chu Thanh cúi đầu tự nói: “Hẳn là con của một nhân vật lớn, nếu không tại sao phải giấu kín như vậy?”
Lý Bất Ngôn đập mạnh bàn, ngữ khí đột nhiên trở nên gấp gáp: “Ba người các ngươi mau đoán xem, là nhân vật lớn nào?”
Bên ngoài, không còn một chút âm thanh.
Trong thư phòng cách một bức tường, Yến Tam Hợp khẽ nhếch môi trong bóng tối.
Nhìn kìa.
Thời cơ tới vừa đúng, không sớm không muộn.
Tạ Tri Phi nhìn nụ cười gằn bên môi nàng, không hiểu sao lại thấy đau tim.
Nha đầu này thật thông minh.
Bà Lại vừa chết, chẳng khác nào manh mối của cặp song sinh hoàn toàn đứt đoạn, nàng có nghĩ thế nào cũng chẳng dẫn ánh mắt mọi người lên người tiên Thái tử được.
Dù mục đích của người áo đen là gì, hắn đều là người biết chuyện, đó là một bước đột phá vô cùng tốt.
“Yến Tam Hợp, nàng định bắt sống như thế nào?”
“Dùng kế.”
“Kế gì?”
“Kế Khương thái công câu cá, có người tự nguyện tự sa lưới!”
...
Sáng sớm hôm sau.
Phòng khách.
Bà đỡ Lại vừa chết, toàn bộ người của biệt viện đều ủ rũ, đến Lý đại hiệp trước giờ vô tư vô lự cũng thấy sầu não.
Một bữa sáng, ai ấy đều ăn đến mệt mỏi.
Tạ Tri Phi nhịn không được, đặt đũa lên bàn: “Ủ rũ ra đó làm gì? Giữ vững tinh thần đi.”
Bùi Tiếu lườm hắn một cái: “Làm sao giữ vững tinh thần, đầu mối đã đứt hết rồi.”
“Đứt gì? Đứt ở đâu?” Tạ Tri Phi: “Bà đỡ Lại trước khi chết không phải đã nói rồi sao, vú nuôi và nha hoàn đều bị đuổi, vì sao lại bị đuổi?”
“Đúng vậy.” Tiểu Bùi gia cũng thấy lạ.
“Vú nuôi của nhà thế gia đều không dễ được làm, đến tổ tông tám đời cũng phải hỏi cho rõ ràng, đột nhiên đuổi đi, vậy thì phải đi nơi nào được?”
Yến Tam Hợp run lên: “Tam gia?”
“Yên tâm, ta đi tìm Thái Tứ đây.” Tạ Tri Phi quay đầu: “Chu Thanh, ngươi đi tìm Hàn Dũng đi. Đinh Nhất về Binh Mã Ti, tra Hoàng sách, ta không tin không thể tìm ta được hai bà vú kia.”
Trên Hoàng sách có danh sách tất cả người còn sống ở kinh thành, Binh Mã ti có một phần, Hộ bộ có một phần.
“Khoan đã.” Bùi Tiếu ngăn Tạ Tri Phi đứng dậy, có hơi không xác định hỏi: “Tam Hợp, tìm được vú em có ích gì không?”
“Người cho cặp song sinh bú sữa, ngươi nói có ích hay không?”
“Nếu có ích thì chúng ta phải cẩn thận bảo vệ người nọ, đừng thêm một mạng người nữa.” Bùi Tiếu: “Tạ Ngũ Thập, đừng vội tìm người, tính toán trước đã.”
Tạ Tri Phi im lặng hơn nửa ngày, đột nhiên hạ thấp giọng: “Chuyện này ta thấy nên làm như vậy.”
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, tất cả mọi người đưa đầu lại gần...
Mặt trời đầu hạ chiếu vào những người trẻ tuổi trong phòng, cũng chiếu vào người đang nằm bất động trên nóc nhà.
Người nọ mặc xiêm y bình thường nhất, có khuôn mặt bình thường nhất thế gian.
Khuôn mặt dán vào ngói, cau mày, như có chuyện gì lo lắng vậy.
...
Giờ tý hai ngày sau.
Vạn vật yên tĩnh.
Không sao không trăng.
Một bóng đen lặng lẽ rơi vào trong viện.
Đây là tòa nhà của một gia đình bình thường, chỉ có ba gian phòng, còn đơn sơ hơn cả nhà Trần Bì.
Bóng đen không nhanh không chậm đi một vòng trong sân, rồi ngồi xuống bên giếng.
Hắn lẳng lặng ngồi một hồi, không hề sợ hãi đứng lên, móc đao ra, từ từ đi tới trước cửa như đi dạo vườn
Khi hắn giết người có một thói quen, có thể đi vào cửa, thì tuyệt không phá cửa sổ.