Trong thư phòng, ngoại trừ Chu Thanh ra thì tất cả mọi người đều ở đây.
Yến Tam Hợp kể lại tin tức nghe được ở chỗ Lương Bàng Đức ra.
Sau một hồi im lặng, Bùi Tiếu là người đầu tiên mở miệng.
“Ta có cảm giác, bí mật của Viện Hải Đường có thể ở trên người Triệu thị hoặc là song sinh.”
Đinh Nhất Nhị nhíu chặt mày: “Đúng vậy, còn chẳng cho phép Triệu thị và người nhà ngoại gặp mặt, đây là vì sao?”
Hoàng Kỳ: “Song sinh mặc dù là quỷ thai, nhưng Chu Viễn Mặc cũng nói rồi, không chỉ không khắc Trịnh gia, lại có lợi cho Trịnh gia, vậy vì sao Trịnh lão tướng quân lại nói bọn họ khắc Trịnh gia?”
Lý Bất Ngôn ở bên cạnh: “Đúng vậy, tại sao chứ?”
Bùi Tiếu: “Tại sao phải giam cặp song sinh ở Viện Hải Đường, chẳng cho ai gặp?”
Đinh Nhất: “Còn có một điểm rất kỳ quái, vì sao Trịnh Hoán Đường luôn nói mình phụ lòng Triệu thị?”
Hoàng kỳ: “Không phải người hắn có lỗi nhất là hai đứa nhỏ sao?”
Lý Bất Ngôn tiếp tục nói hùa theo: “Không sai, là hai đứa nhỏ.”
Bùi Tiếu còn định mở miệng, bỗng nhiên nhận ra cái gì: “Tạ Ngũ Thập, vì sao ngươi không nói gì?”
Bởi vì ta biết tất cả các câu trả lời.
Tạ Tri Phi nhìn Yến Tam Hợp: “Minh Đình nói đúng, điểm đáng ngờ là Triệu thị và cặp song sinh.”
“Triệu thị không có điểm đáng ngờ gì, điểm đáng ngờ là ở trên người cặp song sinh.” Yến Tam Hợp không kiên nhẫn che che giấu giấu nữa: “Minh Đình, ngươi dùng một từ, để hình dung cặp song sinh kia đi.”
Bùi Tiếu ngẩn ra: “Từ gì?”
Yến Tam Hợp: “Nhanh, đừng nghĩ.”
Bùi Tiếu thốt ra: “Không thể để người khác nhìn thấy.”
“Vì sao không thể để người khác nhìn thấy?”
Ngữ khí Yến Tam Hợp giống như dao găm Lý Bất Ngôn đặt trên cổ Lương Bàng Đức, từng tấc đẩy về phía trước.
Có chỗ nào mờ ám?
Sao lại không thể để người khác nhìn thấy?
Nguyên nhân thực sự khiến người ta không thể gặp là gì?
Quỷ thai khắc người có phải chỉ là cái cớ để che đậy người đời hay không.
Trong thư phòng, ngoại trừ Lý Bất Ngôn ra, tất cả mọi người đều dùng vẻ mặt khó tin.
Lý Bất Ngôn xoa xoa tay.
Vậy thì gốc rễ của Yến Tam Hợp sẽ tìm ra được nhanh thôi.
“Điều tra đôi song sinh này đi.”
Yến Tam Hợp gõ tay lên bàn.
“Người Trịnh gia mặc dù không còn, nhưng ta nghĩ... bà đỡ cho cặp song sinh này, hẳn là còn sống, sẽ điều tra từ bà ta.” Đinh Nhất hưng phấn: “Yến cô nương, có muốn ta đi hỏi thăm không?”
Yến Tam Hợp: “Lập tức đi.”
Hoàng Kỳ: “Yến cô nương, ta làm gì?”
Yến Tam Hợp: “Âm thầm bảo vệ Lương Bàng Đức hai ngày, hai ngày sau trở về.”
Hoàng kỳ: “Vâng!”
...
Nghề bà đỡ này không phải ai cũng có thể làm, không chỉ phải hiểu rõ việc đỡ đẻ, mà còn phải biết chút y thuật, càng phải có kinh nghiệm phong phú.
Bà đỡ đẻ cho nhà thế gia thành Tứ Cửu chỉ có mấy người kia, còn chưa tới chạng vạng, Đinh Nhất đã mang tin về.
“Yến cô nương, hỏi thăm rõ ràng rồi, bà đỡ năm đó đỡ đẻ cho Trịnh gia họ Lại, người này bây giờ đã không đỡ đẻ cho người khác, tay nghề đều truyền cho con gái, ở nhà hưởng thanh phúc.”
Yến Tam Hợp: “Ngươi có biết ở đâu không?”
Đinh Nhất lấy một tờ giấy ra: “Là địa chỉ này.”
Tạ Tri Phi liếc mắt: “Không xa lắm, cưỡi ngựa nửa canh giờ nữa là tới.”
Lý Bất Ngôn nhướng mày: “Chúng ta giết qua chứ?”
“Không thỏa đáng lắm.”
Tầm mắt mọi người đều rơi vào trên người Tiểu Bùi gia.
Bùi Tiếu sờ băng gạc quấn trên tay: “Bà đỡ có thể đỡ đẻ cho quý nhân thế gia đều có một đặc điểm, đó là miệng ngậm rất chặt.”
Bà đỡ ngoại trừ đỡ đẻ cho người ra, còn có một việc khác, đó là phá thai cho người khác.
Mấy chuyện phá thai này, dân chúng bình thường ít gặp, nhưng trong thế gia lại rất nhiều.
Đại tiểu thư chưa xuất các vì yêu đương vụng trộm.
Thiếu phu nhân gả làm thê tử không chịu nổi cô đơn.
Còn có đương gia chủ mẫu không chứa nổi tiểu thiếp có tâm tư lớn...
Càng là chuyện mờ ám, càng phải che che giấu giấu.
Cho nên có thể làm bà đỡ ở thế gia, thì việc ngậm chặt miệng thực sự quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Lão phụ nhân thành tinh không dễ thẩm vấn, không giống lão phu nhân Triệu gia, chuyện liên quan đến con gái của mình, chỉ hận không thể nói ngay ra ngoài.
Bùi Tiếu: “Loại phụ nhân này, dù đao kề trên cổ cũng sẽ không mở miệng, chuyện liên quan đến bát cơm của bà, tiết lộ đến chuyện riêng của thế gia, thì sao bà có thể lăn lộn ở thành Tứ Cửu nữa?”
Không ai nói tiếp, đều nhìn chằm chằm Bùi Tiếu.
Bùi Tiếu hơi buồn bực: “Nhìn ta làm gì?”
Yến Tam Hợp hiếm khi mỉm cười: “Loại chuyện này, sao tiểu Bùi gia biết được?”
Bùi Tiếu: “Bà đỡ cũng có chuyện làm hỏng, rồi sẽ đến phiên cha ta ra tay cứu người, đều là ông ấy nói cho ta biết.”
Yến Tam Hợp: “Vậy có cách gì, để cho phụ nhân thành tinh mở miệng nói chuyện đây?”
Bùi Tiếu liếc Tạ Tri Phi một cái: “Mời người đến ngũ thành, nhốt vào trong ngục, sau đó thẩm vấn, như vậy thỏa đáng hơn.”
Yến Tam Hợp: “Nếu như vẫn thẩm vấn không ra thì sao?”
Bùi Tiếu: “Vậy mời cả con gái bà ta, mẫu tử liền tâm, không thể không nói.”
Yến Tam Hợp yên lặng nhìn bàn tay bị thương của hắn, hồi lâu, cúi đầu thở dài: “Thời điểm mấu chốt, còn phải nhờ Tiểu Bùi gia.”
Tạ Tri Phi: “Trong số chúng ta, thiếu ai cũng không thể thiếu hắn.”
Lý Bất Ngôn: “Tiểu Bùi gia, tầm quan trọng của ngươi đừng đợi đến thời điểm mấu chốt mới lộ ra, mà thời thời khắc khắc đều dùng vào.”
Đinh Nhất rất khó xử.
Bọn họ nói chuyện càng lúc càng buồn nôn, vậy ta phải nói gì đây?
Hắn chỉ có thể nói: “Đúng, đúng, đúng!”
...
Thanh danh Binh Mã Ti Ngũ Thành không đáng sợ như Cẩm Y Vệ, nhưng lao ngục thì đều như nhau...
U ám, âm trầm, máu tanh, khủng bố.
Đèn dầu nhảy nhót, trái tim người bị nhốt bên trong cũng nhảy dựng theo.
Có thể bị trừng phạt không?
Có ai đến cứu mạng không?
Có thể sống sót đi ra ngoài hay không?
Không biết mới là điều đáng sợ nhất.
Nhất là đối với bà Lại đã từng làm không ít chuyện thất đức, lão ngục Binh mã ti Ngũ thành chính là ác mộng lớn nhất đời.
Chạng vạng tối, cả nhà bà còn đang ăn cơm tối ở trong viện, đột nhiên có một đám quan binh mang đao xông vào, chẳng nói lời nào đã bắt nàng và con gái đến đây.
Suốt hai canh giờ, không thấy có người đến, cũng không biết con gái bị nhốt ở đâu rồi?
Bà Lại dù là người sắc bén thì vẫn thấy sợ hãi.
Có tiếng bước chân tới gần, bà Lại vội bò dậy khỏi mặt đất, cầm hàng rào gỗ, cúi đầu nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy dưới ánh đèn lờ mờ, có người đi về phía nàng.
Người nọ mặc quan bào, phía sau còn có bốn người đi theo, trong đó có hai người, một người cầm đao, một người cầm kiếm.
Máu trên đao, trên kiếm, vẫn còn nhỏ xuống.
Nương ta ơi.
Chân bà Lại mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, bi ai nói: “Quan gia, già này đến giờ... a...”
Bà thét chói tai, luống cuống tay chân lui về phía sau vài bước, trên mặt toàn sự kinh hãi.
Thứ ném ở trước mặt bà, là một cánh tay cụt, máu chảy đầm đìa.
Tạ Tri Phi nửa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào bà.
“Ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu, dám nói dối một chữ, tiếp theo sẽ đến cánh tay của con gái ngươi.”