“Lúc ta ở phủ Thái Nguyên, nghe được rất nhiều người nghị luận chuyện Trịnh gia, dựa theo tốc độ này thì hẳn là sẽ truyền tới Tề quốc nhanh thôi.”
Truyền đến nước Tề, cũng có thể truyền đến tai người giữ mộ A Cường, A Cường chắc chắn sẽ nhắc việc này trước mộ cha con Ngô Quan Nguyệt.
Dưới suối vàng, phụ tử bọn họ có thể nhắm mắt được rồi.
Tảng đá trong lòng Yến Tam Hợp hoàn toàn rơi xuống đất: “Bất Ngôn, nói chuyện chính đi, ngươi có gặp được người không?”
“Gặp được rồi.” Lý Bất Ngôn: “Gả đến Cát gia phủ Thái Nguyên, Hàn Hú nói Cát gia mấy năm trước rất phú quý vinh hoa, chỉ là gần hai năm đi xuống dốc, túi trong hơi trống rỗng.”
Yến Tam Hợp: “Nàng tên gì?”
“Tên là Trịnh Uyển Lâm, phu quân là Cát Thừa Lương, đứng hàng thứ tư, người ta gọi là Tứ phu nhân.” Lý Bất Ngôn: “Khi ta hỏi chuyện Trịnh gia, Tứ phu nhân khóc rất đau lòng.”
Tạ Tri Phi đột nhiên mở miệng: “Cát Thừa Lương đối xử tốt với nàng không?”
Lý Bất Ngôn tò mò: “Sao Tam gia lại hỏi chuyện này?”
Tạ Tri Phi: “Hỏi thay Bộ Lục.”
Bộ Lục quan tâm đến người và việc của Trịnh gia, Lý Bất Ngôn tất nhiên là tin tưởng.
“Cát Thừa Lương đối xử với nàng cũng tốt, bụng nàng cũng không chịu thua kém, sinh cho Cát gia ba đứa con trai, chỉ là nhìn tiểu thiếp nhị phòng yêu kiều kia, chẳng giống người đứng đắn gì.”
Hừ!
Tạ Tri Phi cười gằn một tiếng: “Hèn gì trong túi trống rỗng, hóa ra đều tiêu trên người nữ nhân.”
Tam gia trước giờ miệng đều rất ngọt, nói chuyện cay nghiệt như vậy từ khi nào thế?
Yến Tam Hợp sâu xa liếc hắn một cái: “Bất Ngôn, nói tiếp đi.”
“Nói tiếp?” Lý Bất Ngôn kích động, vỗ bàn: “Yến Tam Hợp, đúng là bị ngươi nói trúng rồi, viện Hải Đường thật sự có bí mật.”
Bùi Tiếu nhịn không được: “Bí mật gì?”
“Các ngươi dám tin không?”
Lý Bất Ngôn cũng sâu xa liếc mắt nhìn Yến Tam Hợp.
Trịnh Uyển Lâm nói trước khi gả đi, nàng ấy chưa từng thấy cặp song sinh ở Hải Đường viện trông như thế nào.
“Viện Hải Đường ở Trịnh gia, là một cô đảo.
Trên đảo chỉ có bốn người, phu thê Trịnh Hoán Đường và một cặp song sinh.
Viện Hải Đường là cô đảo, đơn giản là vì hai chuyện.
Đầu tiên là Triệu thị.
Triệu thị lúc còn làm cô nương, đã khắc chết hai đời hôn phu, Trịnh Hoán Đường vì cưới nàng, mà quỳ ở trước mặt phụ thân Trịnh Ngọc rất lâu.
Trịnh Ngọc không lay chuyển được con trai, lúc này mới miễn cưỡng đồng ý cho Triệu thị vào cửa.
Một năm sau khi Triệu thị vào cửa, sinh ra một đôi song sinh, sinh vào ngày mười bốn tháng bảy, truyền thuyết là quỷ thai.
Trịnh Uyển Lâm nói, ngày thứ ba sau khi cặp song sinh kia sinh ra, tổ phụ nàng, cũng là Trịnh Ngọc lão tướng quân đã ngã khỏi lưng ngựa.”
Lý Bất Ngôn: “Lại qua vài ngày nữa, mấy con cá nuôi mập mạp ở hồ nước trong hậu hoa viên, trong một đêm đều chết hết, bụng từng con lật lên trên, nhìn rất đáng sợ.
Bùi Tiếu nghe rất tập trung: “Kỳ quặc thật!”
Lý Bất Ngôn: “Tiểu Bùi gia, còn có thứ kỳ quặc hơn nữa kia.”
“Bắt đầu từ ngày đó Trịnh gia bắt đầu gà bay chó sủa, ban đêm mèo con luôn kêu, vừa kêu là kêu cả đêm, ầm ĩ đến mức khiến người ta ngủ không yên.
Lại qua vài ngày, một cái vại nước lớn trong Trịnh Ngọc viện đột nhiên nứt ra, còn không phải nứt thành hai nửa, mà là nứt thành nhiều mảnh, giống như là bị sét đánh trúng vậy.
Bể nước vừa nứt ra, Trịnh Ngọc ngã bệnh, mời thái y của Thái y viện đến cũng không tìm ra nguyên nhân.
Bất đắc dĩ, tướng quân bèn mời cao nhân xem bói.”
Bùi Tiếu vừa nghe đến xem bói, lập tức hỏi: “Mời là người Chu gia sao?”
Lý Bất Ngôn chợt thấy vui vẻ, lúc Trịnh Uyển Lâm nói tới đây, nàng cũng hỏi y chang vậy.
“Trịnh Uyển Lâm nói khi đó nàng còn nhỏ, không biết là mời ai, dù sao cũng là cao nhân.”
Bùi Tiếu lại hỏi: “Vậy cao nhân nói thế nào?”
Lý Bất Ngôn: “Cao nhân nói đôi song sinh kia là quỷ thai, khắc người, nếu muốn không bị khắc thì phải nhốt chúng lại, không được cho ra ngoài.”
Bùi Tiếu nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói: “Còn kiểu nói này sao?”
Lý Bất Ngôn: “Cao nhân còn nói, người Trịnh gia nếu muốn bình an, không bị khắc, thì cũng phải rời xa đôi song sinh này, nếu không, nhẹ thì xui xẻo, nặng thì có tai ương huyết quang.”
Bùi Tiếu quay đầu nhìn Tạ Tri Phi: Tiểu tử ngươi cũng là quỷ thai, sao ngươi không khắc người nhỉ?
Tạ Tri Phi không nhận ra ánh mắt của Bùi Tiếu.
Hắn sống trên đời nhiều năm, lần đầu tiên nghe được quá khứ của viện Hải Đường từ trong miệng người, sớm đã thẫn thờ, choáng váng, ngây người rồi.
Tất cả kỳ quặc và quỷ quái này chẳng qua chỉ là kế hoạch mà tổ phụ cố ý bày ra, thậm chí là cao nhân, có khi cũng là do ông bịa ra.
Ông làm như vậy, đơn giản là vì muốn dùng hết mọi cách, để bảo vệ cô nương có thân phận đặc biệt kia.
Tạ Tri Phi nặng nề nhìn Yến Tam Hợp.
Tim Yến Tam Hợp run lên.
Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, mà lại thấy sự đau lòng hiện lên trong mắt Tạ Tri Phi.
Là nên thương tâm.
Trịnh Hoài Tả từng là bạn tốt nhất của hắn.
Thế giới này thật là nhỏ bé.
Hắn là người bạn duy nhất của Hoài Tả.
Ta là muội muội trên danh nghĩa Hoài Tả.
Xui khiến thế nào, hắn và ta gặp nhau.
“Đừng buồn, Thừa Vũ.”
Yến Tam Hợp đón ánh mắt Tạ Tri Phi, nói với hắn: “Vụ án Trịnh gia, sẽ tìm ra manh mối nhanh thôi.”
“Yến Tam Hợp, Tạ tam gia.”
Ngữ khí của Lý Bất Ngôn cố ý lộ ra vẻ không vui.
“Hai người các ngươi có thể đừng có nhìn nhau như vậy, tôn trọng ta chút đi.”
Yến Tam Hợp sắc mặt không thay đổi nói: “Trịnh Uyển Lâm còn nói gì nữa?”
“Nàng nói mặc dù tướng quân không thích viện Hải Đường, nhưng đồ mang đến viện đều là thứ tốt nhất Trịnh phủ.” Lý Bất Ngôn: “Nàng nói, xiêm y trang sức của mọi người đều, là đồ còn sót lại sau khi viện Hải Đường chọn, vì chuyện đó mà nương còn cãi nhau với cha nàng vài lần.”
Yến Tam Hợp: “Sau đó thì sao?”
Lý Bất Ngôn: “Sau đó, tướng quân biết việc này, mặt mày hung dữ đi đến viện của họ.”
Trịnh Uyển Lâm nói cả đời này nàng cũng không quên được.
Tướng quân gọi mọi người trong phòng bọn họ đến trước mặt, hỏi thẳng cha, có muốn ra khỏi phủ sống một mình hay không.
Cha không có bản lĩnh gì, cái gì cũng phải dựa vào đệ đệ này, lập tức luống cuống.
Lão tướng quân lạnh lùng nhìn qua nương, lời nói càng không khách khí.
“Ta có thể trả lời cho Nhị tẩu biết, vì ta là gia chủ, vì con ruột, cháu ruột của ta ở viện Hải Đường, vì gia nghiệp Trịnh gia này là ta kiếm được.”
Chút đắn đo của nương đều bị khí thế của tướng quân làm suy sụp hết, sợ tới mức chẳng dám hó hé gì, liên tục gật đầu đồng ý.
“Ta khuyên Nhị tẩu nên bình tĩnh, suy nghĩ cho con cái mình đi.” Lão tướng quân gõ gõ ngón tay trên bàn: “Lần sau lại để ta nghe được mấy chuyện như này thì chỉ có thể mời Nhị tẩu rời đi thôi, miếu nhỏ Trịnh phủ không chưa nổi tức phụ lưỡi dài như tẩu đâu.”
“Yến Tam Hợp.” Lý Bất Ngôn: “Trịnh Uyển Lâm nói, bắt đầu từ ngày đó, phòng bọn họ không còn dám nghị luận chuyện của viện Hải Đường nữa, toàn bộ Trịnh phủ cũng không ai dám.”