“Yến Tam Hợp không rõ, chẳng lẽ ngươi cũng không rõ tình cảnh Hoài Nhân hiện giờ sao? Hắn mặc dù là Thái tử, nhưng đâu có bản lĩnh lớn như vậy.”
Nói đến Tân Đế chiếu cáo thiên hạ, đùa à?
Tạ Tri Phi hít sâu một hơi: “Không thử thì làm sao biết được?”
Bùi Tiếu thật muốn đấm một đấm vào mặt hắn một cái: “Không phải chuyện gì cũng có thể thử, lỡ thử ra vấn đề thì làm sao bây giờ?”
Tạ Tri Phi: “Lỡ như thử thành công, thì làm sao bây giờ?”
“Ngươi...”
“Đừng ồn ào nữa.” Triệu Diệc Thời: “Yến cô nương, thông báo trong phạm vi nhỏ đã là giới hạn của ta rồi, nếu muốn chiếu cáo thiên hạ thì ta chịu, Triều đình không đồng ý, bệ hạ cũng sẽ không đồng ý.”
“Không phải ta muốn chiếu cáo thiên hạ.”
Yến Tam Hợp bỗng nhiên cong mắt mỉm cười.
“Là tâm ma này muốn quý nhân các ngươi chiếu cáo thiên hạ, nếu đến bước này cũng không làm được, thì đừng mong những chiến mã kia có thể đứng dậy, chớ nói chi là... ra chiến trường.”
Triệu Diệc Thời bực bội, ngữ khí mang theo sự nghiêm khắc và bức ép của người trên.
“Yến cô nương, có phải chỉ cần chiêu cáo thiên hạ, thì chiến mã có thể lập đứng dậy, oan hồn Trịnh gia có thể tán đi?”
“Ta không biết, cũng không thể cam đoan.” Yến Tam Hợp không chút sợ hãi đối diện với hắn.
“Nếu Yến cô nương cũng không thể cam đoan.” Triệu Diệc Thời nói như chém đinh chặt sắt: “Ta càng không thể mạo hiểm như vậy.”
“E là chẳng thể tùy ngươi được!” Yến Tam Hợp cười lạnh lẽo: “Từ... tiền Hình bộ thị lang Tiền Thành Giang, đến tiền chỉ huy sứ Cẩm y vệ Ngọc Sinh Yên, rồi đến An Nhiên dùng tên giả Hữu Nhị Lang, bao nhiêu nhân vật liên tiếp xuất hiện này, điện hạ thật sự đoán không ra hung thủ là ai sao?”
Triệu Diệc Thời lùi lại một bước.
“Ta chỉ khổ nỗi không có chứng cớ mà thôi, nếu có...” Yến Tam Hợp nghiêm mặt: “Chỉ sợ vị trên ngôi hoàng đế kia, còn phải hạ tội kỷ chiếu!”
Triệu Diệc Thời nửa chữ cũng không nói nên lời, cổ họng giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Phải.
Trên đời này người có thể sai khiến Ngọc Sinh Yên và Tiền Thành Giang rất ít, nhưng...
“Yến Tam Hợp, tại sao hắn phải làm như vậy?”
Đáy mắt Triệu Diệc Thời là lửa giận không kiềm chế được, đến giọng nói cũng run lên.
“Trịnh gia trung thành tận tâm với Hoa quốc, Trịnh lão tướng quân giết địch vì nước, hắn bảo vệ còn không kịp, tại sao phải làm chuyện hại người không lợi mình này chứ?”
Vì ta!
Ta là con của Thái tử!
Bởi vì hắn.
Hắn đang sợ!
Nếu tất cả chứng cứ năm đó đều bị xóa đi, vậy nàng chắc chắn phải đổi cách khác để chứng minh.
Yến Tam Hợp nhìn Triệu Diệc Thời trước mặt, cười đến thê lương: “Tại sao hắn phải làm như vậy, đây cũng là bước tiếp theo ta muốn điều tra.”
Mọi người đều biến sắc.
Triệu Diệc Thời nghiến chặt răng: Nàng lại muốn tra tiên đế?
Bùi Tiếu sợ hãi: Bà đồng à, lá gan ngươi thật lớn!
Chỉ có Tạ Tri Phi im lặng nhìn người trước mặt, một lát sau, từ từ rũ mắt che đi sự phức tạp bên trong.
Nàng ấy đang muốn đập nồi dìm thuyền.
Nàng muốn đi thẳng vào đường cùng.
Vì một trăm tám mươi oan hồn của Trịnh gia đã chết vì nàng, mà chẳng cố kỵ thân thế và sống chết của mình.
Thân là Tạ Tri Phi, hắn muốn ngăn cản nàng.
Thân là Trịnh Hoài Tả, hắn lại muốn ở bên nàng.
Ta rốt cuộc nên làm gì đây... Tạ Tri Phi thầm tự hỏi mình lại lần nữa.
...
Một hồi gặp mặt, tan rã trong sự không vui.
Đi ra khỏi cung Đoan Mộc, Bùi Tiếu kéo Tạ Tri Phi lại: “Ngươi theo ta đi tới chùa Giới Đài một chuyến.”
“Làm gì?”
“Thắp hương, cầu phúc.”
Bùi Tiếu cười nói với Yến Tam Hợp: “Tam Hợp, ngươi về biệt viện trước, ta và Thừa Vũ sẽ tới sau.”
Yến Tam Hợp yên lặng nhìn hai người, vén rèm leo lên xe.
Xe ngựa đi ra xa, Tạ Tri Phi chắp tay: “Không cần đến chùa Giới Đài nữa, ngươi đi với ta.”
“Ngươi biết sao?”
“Ngươi vừa cong đít ta đã biết ngươi ị ra cái gì rồi.”
“...” Đáy mắt Bùi Tiếu hiện lên nụ cười.
Chính xác.
Thắp hương chỉ là cái cớ.
“Ta là muốn ngươi khuyên nhủ Yến Tam Hợp, đừng xông thẳng về phía trước, chuyện làm đến đây được rồi, chúng ta cũng phải nghĩ cho Hoài Nhân nữa.”
“Không phải là nàng muốn nó xong hay không.” Tạ Tri Phi: “Mà là tâm ma phải giải thì chuyện mới xong.”
Bùi Tiếu: “Tâm ma của ai?”
Tạ Tri Phi: “Không biết.”
“Như thế chẳng phải xong rồi sao.” Bùi Tiếu: “Chúng ta còn chẳng biết là tâm ma của ai thì giải thế nào được?”
“Bùi Minh Đình.”
Tạ Tri Phi gọi cả tên lẫn họ hắn: “Có phải tâm ma hay không ta nói không tính, để Yến Tam Hợp định đoạt; giải hay không giải đến cùng, Yến Tam Hợp nói không tính, để chiến mã định đoạt!”
Bùi Tiếu nghẹn họng.
“Đầu mọc trên cổ, chẳng phải để cho đẹp, mà để ngươi dùng, sau này bớt nói chuyện ngu xuẩn một chút.”
“Hoài Nhân thì sao?” Bùi Tiếu nghiến răng: “Các ngươi có nghĩ tới tình cảnh của Hoài Nhân bây giờ không?”
Bốn chén trà lạnh còn chưa lấy đi, Triệu Diệc Thời ngồi bất động trước thư án.
Thật lâu sau, hắn gọi một tiếng: “Thẩm Trùng.”
Thẩm Trùng đẩy cửa tiến vào: “Điện hạ?”
“Chiến mã của ba đại doanh có thay đổi gì không?”
“Bẩm điện hạ, không thay đổi gì.”
“Phía Binh bộ nói sao?”
“Bó tay chịu trói.”
“Phía Bắc có tin tức gì không?”
“Tạm thời không có.”
Triệu Diệc Thời khoát tay.
Thẩm Trùng lui ra ngoài đóng cửa, rồi bỗng quay đầu lại, thấy đôi mắt đen của Thái tử lạnh như băng, không khỏi thầm thở dài.
Yến cô nương nói quá khỏe rồi.
Chiêu cáo thiên hạ?
Dễ nói vậy sao!
Không dễ, ta cũng phải thử một lần.
Trong cửa Triệu Diệc Thời yên lặng thật lâu lẩm bẩm.
So với chiến mã, thể diện Triều đình không đáng nhắc tới, lỡ như kẻ địch xâm lăng thì Hoa quốc sẽ gặp nguy, bách tính gặp nguy, giang sơn Triệu gia... càng nguy hiểm!
“Người đâu, chuẩn bị ngựa, vào cung.”
...
Ngự thư phòng.
Tân đế nhìn Thái tử trước mặt, sắc mặt tối lại nói: “Thái tử vào cung, có chuyện gì sao?”
Triệu Diệc Thời tiến lên: “Chuyện vụ án Trịnh gia đã có tiến triển.”
“Ngươi nói đi.”
“Nhi thần phái người đến Tề quốc tìm hiểu, nhận được một tin tức, lúc quân chủ lưu vong của Tề quốc Ngô Quan Nguyệt tại vị, quốc hoa là hoa sen đổi thành hoa Gạo.
Triệu Diệc Thời đưa hai tấm lệnh bài vào tay tân đế: “Tấm lệnh bài hoàn chỉnh này, là lệnh bài thực sự của Ngô Quan Nguyệt khi còn tại vị.”
Tân đế run tay, lật qua lật lại xem lệnh bài, sắc mặt chợt tái đi.
“Lệnh bài này, Thái tử lấy ở đâu?”
“Tìm được từ dân gian nước Tề.” Triệu Diệc Thời: “Nhi thần còn nghe ngóng được, ngoại trừ lệnh bài, con dấu, nhẫn ngọc và các vật dụng cá nhân của Ngô Quan Nguyệt cũng đều khắc bông Gạo.”
Tân đế nặng nề nhìn Thái tử: “Cho nên?”
“Cho nên.” Triệu Diệc Thời kiên trì nói: “Vụ án Trịnh gia, là triều đình ta điều tra sai.”
Triều đình?
Tân Đế nhíu mày: “Năm đó vụ án này là trẫm chủ trì, Thái tử có phải muốn nói là trẫm điều tra sai rồi không?”
“Nhi thần không có ý này.”
“Là ý của ngươi.”
Tân đế chống người dậy, cười gằn một tiếng.
“Ngươi còn muốn trẫm chiếu cáo thiên hạ, nói trẫm sai rồi, trẫm vô năng, trẫm tội đáng chết vạn lần nữa kìa!”