Đinh Nhất và Hoàng Kỳ một người ngồi, một người nằm, kiếm đặt ở bên tay bọn họ, so với việc bôn ba đường dài ngày đêm, thì gác đêm là công việc thoải mái nhất.
Đinh Nhất: “Người nọ có đến không?”
Hoàng Kỳ: “Đến càng tốt, chúng ta bắt ba ba trong rọ, để hắn có đi không có về.”
Cơ bắp căng thẳng của Đinh Nhất thả lỏng xuống, công phu của mình và Hoàng Kỳ tuy rằng đều kém Chu Thanh, nhưng cộng lại vẫn có thể đánh.
Trước mắt chợt tối sầm, đèn trong phòng ngủ Hạng lão gia đã tắt.
Hoàng Kỳ quay đầu: “Theo quy củ cũ, nửa đêm trước ta canh, nửa đêm sau ngươi canh.”
Nói xong, hắn nhảy đến ngoài viện, theo thói quen thị sát trong viện một vòng, nhìn nhìn xem có góc nào có thể núp hay không.
Đi một vòng, hết thảy thấy hết như thường, Hoàng Kỳ lại nhảy lên nóc nhà.
Giờ tý vừa qua, hắn đẩy Đinh Nhất, hai người đổi ca.
Đinh Nhất cũng đi dạo quanh viện một vòng, thấy không có gì dị thường thì mới trở lại nóc nhà, nằm xuống bên cạnh Hoàng Kỳ.
Cũng không biết qua bao lâu, hắn bỗng nhiên xoay người ngồi dậy, dùng sức đẩy Hoàng Kỳ một cái.
Hoàn Kỳ đang ngủ say: “Sao vậy?”
“Không đúng lắm.”
Hoàng Kỳ giật nảy mình, tròng mắt xoay vài vòng, không có ai. Lại tập trung cảm giác, cũng không có sát khí.
Đúng lúc này, đỉnh đầu của hắn chợt tê dại, giương mắt nhìn lên, vừa lúc nhìn thấy có một người áo đen che mặt khẽ rơi vào nóc nhà.
Chết tiệt.
Dám tới thật kìa!
Đinh Nhất nhảy lên cầm kiếm nghênh đón.
Người áo đen dường như đã đoán được trên nóc nhà có người, rút ra một thanh đao.
Tư thế kia rất giống như một cao thủ tuyệt thế, đang nhìn hai con gà rù.
Đồng tử Đinh Nhất co rụt lại, vung kiếm lên.
Trong chớp mắt, hai người liên tục đánh hơn mười chiêu, người áo đen đột nhiên vung đại đao về phía trước.
“Cạch” một tiếng.
Đinh Nhất Chỉ cảm thấy cánh tay chợt tê tái, kiếm rớt xuống đất.
Người áo đen lại vung đao về phía Đinh Nhất, Hoàng Kỳ xông tới, đánh với hắn.
Đinh Nhất vội nhặt kiếm lên, không ngờ vừa nhấc kiếm lên thì nó đã nứt đôi, thế mà lại bị người áo đen kia dùng nội lực làm gãy đôi mất rồi.
Hắn kinh ngạc đến tối sầm, há miệng liền hét: “Có...”
Còn chưa kịp kêu hết thì đã bị đá một cước, lăn người trên nóc nhà mấy cái rồi rớt xuống dưới đất.
Đinh Nhất há miệng, phun một ngụm máu.
Thân thủ này...
Là muốn khiến hắn và Hoàng Kỳ có đi không có về đi.
Đinh Nhất giãy dụa đứng lên, đập vỡ cửa sổ, hét to: “Hạng lão gia, sát thủ tới rồi, mau...”
Choang!
Có thứ gì đó bị đập vỡ.
Đinh Nhất không cần quay đầu, đã biết là Hoàng Kỳ.
Bà nội nó.
Đinh Nhất chợt giận dữ, nén cơn đau nơi ngực, xoay người nghênh đón.
Lúc này, người áo đen cũng đã rơi vào trong viện, lạnh lùng xẹt qua Đinh Nhất, chạy vào trong phòng ngủ đen kịt của Hạng lão gia.
Đinh Nhất nhìn Hoàng Kỳ hấp hối trên mặt đất, bước chân di chuyển, đứng trước cửa sổ, chặn tầm mắt của người áo đen.
Tên cháu trai kia, người Yến cô nương và gia nhà ta muốn che chở, Đinh gia cho dù liều mạng, cũng không thể để ngươi làm tổn thương hắn được.
Người áo đen khinh miệt, rút đao chém lên người Đinh Nhất.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong phòng ngủ truyền đến tiếng trống dồn dập “thùng thùng thùng”, sau vài tiếng trống vang lên, từ xa lại truyền đến tiếng chiêng đáp lại, tim người áo đen run lên, đá Đinh Nhất đá bay lên tường, nhảy mấy cái đã không thấy bóng dáng.
Ám vệ Thái tử phái tới phá cửa nhảy vào.
Đinh Nhất từ từ ngã xuống đất, yếu ớt nói: “Nhanh, mau đi thông báo cho Thái tử và tam gia.”
...
“Cái gì, Đinh Nhất và Hoàng Kỳ đều bị thương nặng ư?”
Hai sợi gân xanh trên huyệt thái dương của Tạ Tri Phi giật giật: “Đã mời Bùi thái y chưa?”
“Hồi bẩm Tam gia, đã đi mời rồi, phía bên điện hạ cũng đã phái người thông báo rồi.”
“Ta đến Hạng gia xem thử.”
Tạ Tri Phi quay đầu: “Minh Đình, ngươi mau mặc quần áo vào, ta đi thông báo cho Yến Tam Hợp.”
Bùi Tiếu vẫn còn thấy cực kỳ khiếp sợ, Đinh Nhất và Hoàng Kỳ, công phu đều không kém, sao lại bị người ta đánh thành như vậy?
Chỉ trong chốc lát, trong biệt viện có bốn con ngựa chạy ra đi thẳng đến Hạng gia.
Đến nhà họ Hạng, Hạng Diên Thụy đang chờ ở cửa.
Tạ Tri Phi nhảy xuống ngựa: “Hạng lão gia có bị thương không?”
“Không, chỉ hơi bị kinh hãi thôi.” Hạng Diên Thụy nhìn Yến Tam Hợp: “May mà có Yến cô nương kiên trì, nếu không...”
“Không nói lời này.” Yến Tam Hợp bước lên bậc cấp: “Ta đi xem Đinh Nhất và Hoàng Kỳ trước, đúng rồi, Bùi thái y đã tới chưa?”
“Còn chưa tới.”
Yến Tam Hợp nhướng mày với Lý Bất Ngôn: “Ra đầu hèm chờ với tiểu Bùi gia đi.”
Bùi Tiếu: “Không cần đi cùng, ta tự...”
“Từ giờ trở đi, mấy người chúng ta, không ai được hành đồng một mình.” Ngữ khí Yến Tam Hợp chưa bao giờ nghiêm khắc như thế.
“Tiểu Bùi gia, đi, ta đi với ngươi.”
Lý Bất Ngôn nhìn bóng người Yến Tam Hợp vội vàng biến mất bên cửa, vỗ vai Bùi Tiếu.
“Nàng là người biết ơn, người trong lòng nàng, không ai được xảy chuyện.”
...
Trong phòng.
Hoàng Kỳ cả người đầy máu, hôn mê bất tỉnh.
Sắc mặt Đinh Nhất trắng như quỷ.
Yến Tam Hợp vừa nhìn thấy hai người thì hốc mắt chợt nóng lên, im lặng bất động như tẩu hỏa nhập ma vậy.
Một bàn tay lớn đặt trên đầu nàng, khẽ xoa vài cái.
“Đều còn sống, dưỡng thương là được rồi, đừng lo lắng.”
Nhiệt độ trong lòng bàn tay thấm vào lòng.
Sự căng thẳng suốt dọc đường của Yến Tam Hợp chợt thả lỏng.
Nàng ngẩng đầu: “Ta muốn gặp Triệu Diệc Thời.”
Tạ Tri Phi nhìn nàng: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, hẳn là đã trên đường tới rồi, nếu không tới thì sáng mai ta đưa ngươi đi gặp hắn yên tâm, cứ để ta.”
Trái tim treo lơ lửng được vững vàng đỡ lấy.
Yến Tam Hợp lúc này mới đi tới trước mặt Đinh Nhất, dịu dàng hỏi: “Còn nói chuyện được không?”
Đinh Nhất nở nụ cười còn đắng hơn mướp.
“Yến cô nương, công phu của người này rất cao, ta và Hoàng Kỳ liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn.”
“Hắn dùng binh khí gì?”
“Một thanh đao rộng.”
“Dáng người ra sao?”
“Không cao không thấp, hơi gầy.” Đinh Nhất nghĩ lại, nói: “Hắn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, mí mắt hơi sụp xuống, hẳn là không còn trẻ nữa.”
Yến Tam Hợp: “Đoán chừng bao nhiêu?”
Đinh Nhất: “Hơn bốn mươi tuôi.”
Yến Tam Hợp: “Chỉ có một mình hắn thôi sao? Có đồng bọn không?”
Đinh Nhất: “Một mình.”
Hèn gì dám ngang nhiên đi vào nhà giết người như thế, quả nhiên là tài cao gan lớn.
Yến Tam Hợp ngồi xổm xuống: “Khiến ngươi chịu khổ rồi, lát nữa Bùi thái y sẽ tới, ngươi dưỡng thương cho tốt, chuyện gì khác đừng nghĩ nữa.”
Đinh Nhất nóng ruột, chẳng nói được gì.
Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến hai tiếng la:
“Bùi thái y tới rồi...”
“Thái tử điện hạ đến... “
Yến Tam Hợp lập tức kéo Tạ Tri Phi đi ra ngoài.
Bùi Ngụ chạy vào trong viện, vội vàng gật đầu với Yến Tam rồi đi vào trong phòng.
Sau lưng hắn, Triệu Diệc Thời nghiêm mặt đi tới, trong mắt phủ một lớp sương lạnh mỏng.
Yến Tam Hợp đón lấy ánh mắt hắn, gằn từng chữ: “Điện hạ, ta gặp một người, bọn họ giết một người, vụ án này nên điều tra thế nào đây?”