Hai nương con kia cũng bị người áo đen gi ết chết, chẳng qua là nhiều hơn một mồi lửa.
Vậy ai đã đốt ngọn lửa này?
Có phải là người áo đen không?
Để bắt chước ngọn lửa của hoàng thất Đại Tề, vu oan cho cha con Ngô Quan Nguyệt?
Hay là người đã cứu nàng ra?
Để che giấu hành vi trộm long tráo phụng của hắn?
"Trần Bì, nếu ngươi phát hiện lòng bàn chân có bẩn, vậy thì..." Yến Tam Hợp nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi nghĩ kỹ một chút, lòng bàn chân vì sao lại bẩn?”
Về ký ức tám năm của Trịnh gia, Yến Tam Hợp còn chưa khôi phục, cho nên nàng không chắc chắn được vì sao đêm hôm khuya khoắt, nương lại xuất hiện ở trên giường mình, lòng bàn chân còn bị bẩn?
Trần Bì vội rũ mí mắt xuống, không dám nhìn Yến Tam Hợp: "Ta không biết, ta nghĩ mãi không ra, cũng không dám nghĩ kỹ.”
Không đúng!
Hắn nói dối.
Yến Tam Hợp nhìn căn phòng này, đột nhiên hỏi: "Ngươi còn chưa cưới thê tử sinh con nhỉ?”
Người của chúng ta, mỗi ngày đều giao tiếp với người chết, cô nương tốt nào dám gả vào cửa? Cưới những người không đứng đắn kia về thì lại thành phá gia tinh.”
Yến Tam Hợp: "Ngươi vừa mới nói, ngươi biến thành cái dạng này, là vì lần hốt xác đó.”
Trần Bì gật đầu.
Yến Tam Hợp: "Là đôi chân của nữ thi kia, khiến ngươi biến thành bộ dáng bây giờ nhỉ?”
Như một giọt nước lạnh rơi vào chảo dầu.
Trần Bì lập tức trở nên vô cùng phẫn nộ, hai con mắt như bộ xương khô lộ ra.
“Ngươi đánh rắm, ngươi đang nói bậy, ta không có... Không phải đôi chân kia, không phải.”
“Ngươi không có cái gì?” Yến Tam Hợp trầm xuống: “Không lén sờ vài cái trong lúc rửa đôi chân kia sao?”
Dứt lời, sắc mặt Trần Bì và Tạ Tri Phi gần như đồng thời thay đổi.
Trên mặt Trần Bì tràn đầy dữ tợn và bi phẫn, nếu như không phải ánh mắt Tạ Tri Phi như dao găm nhìn hắn, thì hắn đã xông lên xé Yến Tam Hợp ra rồi.
Yến Tam Hợp đón ánh mắt Trần Bì.
Hắn nói, đây là chân của nữ nhân duy nhất ngươi từng thấy.
Hắn nói, chân trắng nõn nà;
Hắn nói năng lộn xộn.
Hắn không dám đối diện với nàng.
Hắn ba mươi tuổi, còn không cưới thê tử sinh con...
Dưới ánh nhìn chăm chú của Tạ Tri Phi và Yến Tam Hợp, cả người Trần Bì rụt lại từng chút, càng khô quắt, càng giống một người chết.
“Đúng vậy.”
Mí mắt Trần Bì giật giật.
Hắn thừa dịp người ta không chú ý, len lén sờ s0ạng đôi chân kia vài cái.
Không có nữ nhân nào chịu gả cho hắn, dù là quả phụ thì cũng chê bàn tay sờ vào người chết của hắn.
Khó khăn lắm mới có một cô nương không chê, nhưng nương và cha của cô nương đó lại chê, nói là mất mặt.
Cho nên hôn sự trong giới này của bọn họ, hơn phân nửa là người làm tang sự, thông hôn lẫn nhau.
Nhưng hắn không muốn.
Cưới một cô nương làm tang sự, tương lai sinh con cũng phải làm nghề này, đời đời kiếp kiếp, tổ tiên đời đời, đây không phải không có hồi kết sao?
Hắn quyết tâm muốn cưới một nữ nhân bên ngoài, nhưng nữ nhân bên ngoài không có người nào chịu gả cho hắn.
Cứ như vậy, một năm lại một năm trì hoãn.
Hắn là một nam nhân bình thường, tuy rằng cả ngày giao tiếp với người chết, nhưng cũng có d*c vọng của người sống.
Cỗ thi thể kia tuy rằng đã chết hai ngày, mùi thi thể cũng đã bốc lên, nhưng hai chân kia lại rất trắng trẻo.
Hắn thật sự không nhịn được, đặt trong tay thưởng thức vài cái, nào biết đêm đến bèn gặp ác mộng.
Mấy ngày sau, lại nghe nói đến chuyện ruột và da trâu, liên tưởng đến vết bẩn trên chân thi thể nữ kia, hắn lập tức cảm thấy chuyện không đúng.
Hắn cũng không biết có chỗ nào không đúng, chỉ là trực giác điều gì đó rất đáng sợ.
Vừa sợ chuyện hắn sờ chân nữ thi bại lộ ra, lại sợ người của quan gia tới tìm hắn hỏi chuyện ruột kia.
Liên tiếp nửa tháng, ngày nào hắn cũng mơ thấy đứa con trai út của Trịnh Ngọc đến tìm hắn đòi mạng.
Cũng bắt đầu từ khi đó, hắn ăn cái gì thì nôn cái đó, càng ngày càng gầy.
Lúc Trần Bì bái vào sư môn, sư phụ đã nói với hắn một câu:
Ông nói: Ngươi đừng thấy người chết không nhúc nhích nằm ở đó, thật ra nó biết nói, bao nhiêu thứ đều viết ở trên mặt.
Người già có con cái hiếu thuận, thì trên người sạch sẽ, không có chút mùi phân và nước tiểu.
Con cái không hiếu thuận, trên người đều là vết lở loét.
Bi bệnh chết, trên mặt sẽ vàng vọt, có oán khí, lệ khí.
Chết oan, mắt không nhắm lại.
Bì à, nghề này của chúng ta, phải kính trọng người chết, những người bị mưu tài hại mạng, có đôi khi chúng ta phải trò chuyện với họ, giải oan, tích chút phúc báo cho đời sau.
Trần Bì muốn hỏi, sư phụ à, nói chuyện như thế nào, giải oan ra sao?
“Bọn họ sắp xếp một mình ta ở viện Hải Đường, vì thấy ta tuổi trẻ không có kinh nghiệm, trên có nương già mắt mù, dưới có đệ đệ, muội muội.
Ta chẳng qua là một cái mạng hèn, các quý nhân bóp ch ết ta đơn giản như bóp ch ết một con kiến, ta chỉ có thể câm miệng thôi!”
Trần Bì dùng sức kéo áo bông ra, kéo áo lót ra, lộ ra một bộ xương.
“Ta còn chẳng sợ sờ vào người chết, nửa đêm đến nghĩa trang ngủ cũng không sợ, ta, ta..."
Khuôn mặt như bộ xương khô của hắn vặn vẹo.
"Ta cũng bởi vì sờ chân nữ nhân kia, bởi vì cuộn ruột vào lại mà biến thành cái dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này, báo ứng hẳn là đủ rồi chứ.”
Yến Tam Hợp từ từ vươn người tới gần hắn: “Cho nên, Tiền Thành Giang không phải ngủ một giấc mà chết. Hắn bị người diệt khẩu.”
Trần Bì run lên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi cực độ.
"Ngươi còn chưa nói điểm kỳ lạ thứ ba cho ta biết?”
Yến Tam Hợp: "Ví dụ như, lúc ngươi chôn xác người trong viện Hải Đường, có người giám sát ngươi, nếu không ngươi sẽ không nói.”
Nàng, sao nàng lại giống như tận mắt nhìn thấy vậy?
“Là Tiền Thành Giang đích thân theo dõi ta, còn có rất nhiều Cẩm Y Vệ.”
"Cho nên, Tiền Thành Giang vừa chết, ngươi lại càng sợ hãi?”
Yến Tam Hợp không đợi Trần Bì trả lời, nói tiếp: “Lúc trước là hắn sắp xếp ngươi vào viện Hải Đường, ngươi sợ một ngày nào đó ngươi cũng sẽ chết không rõ ràng như vậy.
Ngươi ăn không vô, ngủ không yên, cả ngày lo lắng hãi hùng, thần hồn nát thần tính, cho nên càng ngày càng gầy, cuối cùng cũng gầy thành một bộ xương?”
Trần Bì chẳng thể nói lại được một chữ.
Nàng đoán đúng, tất cả đều đoán đúng.
Mấy năm nay, hắn chỉ cần nhắm mắt lại, là lại thấy đôi chân trắng nõn kia, vừa ăn cơm, thì lại thấy bộ ruột chảy máu đầm đìa trong bát.
Hắn uống một ngụm nước cũng ói ra hết.
Tám năm trước, hắn còn có thể ra ngoài hốt xác, nhưng hai năm nay hắn đến ra ngoài cũng thấy sợ hãi, cứ cảm thấy mỗi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, muốn giết hắn.
Chỉ trốn vào trong chăn, che kín hết thì hắn mới cảm thấy an toàn.
Yến Tam Hợp đứng lên, vươn tay, khép áo bông của Trần Bì, lấy chăn đáo lên cho hắn.
Yến Tam Hợp: “Nói cho ta biết, cái chết của Hình bộ thị lang Tiền Thành Giang kỳ quái ở đâu, vì sao lại khiến ngươi sợ hãi như thế?”