"Tâm ma liên quan đến Trịnh gia không phải là không tốt, ta là sợ..."
"Sợ cái gì?"
"Sợ..." Tạ Tri Phi khẽ cắn môi, nói lập lờ nước đôi: "... Tra đến cuối cùng sẽ gặp nguy hiểm, cũng liên lụy đến ngươi."
"Ta không sợ liên lụy." Yến Tam Hợp nhìn hắn: "Giải tâm ma là sứ mệnh của ta."
Tạ Tri Phi chống tay lên đầu gối, cố gắng dùng ngữ khí rất bình tĩnh.
"Không có quan tài nứt ra, không có người xui xẻo, cũng không có người đến cầu xin ngươi, đây tính là tâm ma gì?"
Yến Tam Hợp nhíu mày: "Cho nên, Tam gia sợ?"
"Phải."
Sợ muốn chết.
"Can đảm của Tam gia, chỉ từng đó thôi sao?"
"Đúng, chỉ có bấy nhiêu thôi."
"Nếu chỉ có từng đó..." Yến Tam Hợp cười gằn một tiếng: "Vậy hôm qua cần gì phải giả mù sa mưa chạy đến phần mộ Trịnh gia viếng mộ?"
Hắn giả mù sa mưa?
Tạ Tri Phi nghiến răng nghiến lợi: "Yến Tam Hợp!"
"Tạ Tri Phi."
Yến Tam Hợp đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Làm người phải biết giữ lời, một ngày nào đó, ngươi còn phải xuống dưới gặp bạn tốt của ngươi nữa đó."
Nương ta dùng cả đời để chuộc tội, bà trông mong người nuôi dưỡng ta có thể sống lâu trăm tuổi.
Nếu không sống lâu trăm tuổi, vậy thì phải tìm ra manh mối, đến lúc đó, ta cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đi gặp Trịnh lão tướng quân, gặp phụ mẫu...
Còn có Hoài Tả.
Yến Tam Hợp xoay người, sải bước rời đi.
Tạ Tri Phi nhìn bóng lưng bé nhỏ đã đi xa kia, không biết nên khóc hay nên cười.
Lúc này, bỗng dưng nghe được từ xa có người gọi: "Tam gia."
Một tiếng này, khiến Tạ Tri Phi biến sắc.
Là Trương Khuê!
Sớm vậy sao?
Trương Khuê nhảy khỏi lưng ngựa, nghiêng ngả lảo đảo vọt tới trước mặt Tạ Tri Phi.
"Tam gia, lão đại bảo người mời Bùi thái y đến quân doanh một chuyến, phải nhanh lên."
Tạ Tri Phi giật mình: "Ai bị bệnh sao."
"Ngựa, chiến mã đều bệnh rồi."
"Ngựa bệnh, tìm Bùi thúc làm gì?" Tạ Tri Phi theo bản năng nhìn Bùi Minh Đình bên tường: "Thái y chỉ có thể chữa người, không biết chữa ngựa."
Trương Khuê quỳ rạp xuống đất: "Tam gia, van cầu người, chữa ngựa chết thành ngựa sống một lần đi, nếu không Bộ gia quân chúng ta sẽ xong đời mất."
Lúc này Tạ Tri Phi mới phản ứng lại: "Ý ngươi là, tất cả ngựa đều bệnh sao."
"Tất cả, tất cả, một con cũng không tránh khỏi."
Tạ Tri Phi cả kinh đến trợn mắt há hốc mồm.
...
Bùi thái y thầm nghĩ đời này mình đã tạo nghiệp gì mà, sinh ra một đứa con trai cùi chỏ cứ quẹo ra ngoài.
Đường đường là thái y lại đi khám bệnh cho ngựa?
Thế mà tiểu súc sinh này cũng nghĩ ra được!
Còn có...
Xe ngựa này chạy nhanh như vậy, là muốn hắn xóc chết sao?
Nghiệt tử!
Một canh giờ sau.
Lục phủ ngũ tạng Bùi thái y đã bị xóc đến dời vị trí, được hai tiểu súc sinh một trái một phải đỡ vào quân doanh.
Chờ đến khi Bộ Lục lo lắng ra đón tiếp, không nói hai lời đã ngồi xổm xuống trước mặt Bùi thái y.
Tạ Tri Phi thuận thế đẩy người về phía trước.
Bùi thái y còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, người đã nằm trên lưng Bộ Lục.
"Đây là lần đầu tiên cha ta bị người ta cõng đi khám bệnh đó."
"Bớt nói nhảm đi, mau đuổi theo."
Đoàn người đến chuồng ngựa bên cạnh, Bùi thái y ngoài nghề chẳng biết xuống tay ở đâu, đành phải trước đi quanh chuồng ngựa một vòng.
"Nước uống, có vấn đề gì không?"
"Đã kiểm tra rồi, không có."
"Thế còn cỏ ăn?"
"Cũng kiểm tra rồi, không có."
"Ăn uống không có vấn đề..."
Bùi thái y lắc đầu với Bộ Lục, mặt mày nghiêm túc nói: "Hàng trăm con ngựa bị bệnh cùng một lúc cũng giống như hàng trăm người bị bệnh cùng một lúc, bổn thái y sống nhiều năm trên đời, chỉ nghĩ đến một lý do thôi."
Bộ Lục mở to mắt: "Cái gì?"
Bùi thái y: "Dịch bệnh."
Bộ Lục nghe nói dịch bệnh thì chợt tỉnh táo lại, nếu quả thật là dịch bệnh vậy thì sẽ không liên lụy đến Bộ gia quân.
Bùi thái y: "Bắt đầu từ khi nào?"
Bộ Lục: "Chưa đến giờ dần sáng nay."
Bùi thái y: "Trước đó, có ngựa nào qua đời không?"
Bộ Lục: "Có một con ngựa già."
Bùi thái y: "Thi thể đâu?"
Bộ Lục: "Ta chôn rồi."
"Đó là dịch bệnh." Bùi thái y khoát tay: "Báo lên triều đình đi, súc sinh dịch bệnh, thái y không xem được."
"Không giống lắm."
Một giọng nói vang lên.
Mọi người nhìn về phía phát ra âm thành, chỉ thấy Chu Thanh ngồi xổm bên cạnh một con ngựa.
"Nó không bị sốt, nhiệt độ cơ thể bình thường; mắt không đỏ cũng không chảy nước mắt; tim đập bình thường, màu sắc của lưỡi cũng bình thường."
Hắn chỉ vào con ngựa: "Bùi thái y đến xem vẻ mặt con ngựa này này, nhìn nó dường như rất đau lòng."
Ngựa biết buồn ư?
Buồn gì chứ?
Tên nhóc thối lông còn chưa mọc đủ, thì biết cái quái gì!
Bùi thái y trợn mắt, miệng nhếch lên, cố ý cười gằn nói: "Vậy còn có một khả năng."
Mọi người lại nhìn về phía hắn.
Trong quân doanh các ngươi hẳn là có thứ gì đó không sạch sẽ.
Bùi thái y liếc Chu Thanh một cái, cố ý xấu tính nói: "Con trai, mau mời hòa thượng, đạo sĩ dưới tay con tới, làm lễ cho những con ngựa này đi!"
Con trai hắn: "..."
Trong lòng Bộ Lục lại run lên, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh.
Lúc hắn vội vàng rời khỏi bốn con hẻm, vừa khéo nhìn thấy tiểu Bùi gia dẫn một đám hòa thượng đến tụng kinh cho Trịnh gia.
Đến Trịnh gia tụng kinh, là vì tường vây Trịnh gia sụp đổ.
Tụng kinh cho ngựa, là vì ngựa của lão tướng quân đã chết.
Một trước, một sau đều có quan hệ với Trịnh gia, chỉ là trùng hợp thôi ư?
"Bùi thái y, ngựa không chỉ biết đau lòng, mà còn biết tuyệt thực chết theo chủ nữa."
Nói xong, Bộ Lục nhìn Tạ Tri Phi.
"Tam gia, con ngựa già vừa qua đời là tọa kỵ của Trịnh Ngọc lão tướng quân khi còn sống."
Đầu óc Tạ Tri Phi ù lên, chẳng nghe thấy gì nữa cả.