"Người sống trên đời, bản thân chịu tủi chịu khổ, nhịn một chút thì sẽ qua. Nhưng để con mình chịu khổ chịu tủi thân..."
Sắc mặt hắn bỗng nhiên tái nhợt, dường như hơi nghiến răng nghiến lợi.
"Dù sao cũng không nhịn được!"
"Con không chịu tủi thân gì hết."
Trong nước mắt mờ ảo, Yến Tam Hợp khẽ mở miệng.
Nàng không nói thật.
Thật ra nàng rất muốn ôm hắn khóc rống lên một hồi, nói cho hắn biết những lạnh lùng khổ sở những năm gần đây phải chịu.
Nói cho hắn biết, có người chê xuất thân của nàng, cảm thấy nàng không xứng với con của bọn họ.
Nói cho hắn biết, mỗi một ngày Tết, nàng đều hâm mộ nhà người khác vui vẻ rôm rả.
Nói cho hắn biết, một người không có gốc rễ, là cô đơn đáng thương đến mức nào.
Nhưng nàng không nói gì cả.
Trong đôi mắt đen tuyền cô độc mười tám năm, lần đầu tiên có cha, có nương, có người thân, trong lòng nàng rộn ràng đến mức nào còn có thể giả vờ ấm ức được nữa.
Hắn dường như không hề ngạc nhiên khi Yến Tam Hợp sẽ nói như vậy, nói mà không ngẩng đầu lên: "Không phải chịu ấm ức là tốt rồi!"
Giọng có chút nghẹn ngào, như đang kìm nén điều gì đó.
Yến Tam Hợp phát hiện mỗi một đao khắc xuống của hắn dùng lực quá mạnh, ngón tay cầm dao đỏ ửng lên.
"Cha khắc hai chữ nào thế?"
Nàng không muốn làm hắn lo lắng, cố tình chuyển đề tài.
"Đào Đào."
Nhát khắc cuối cùng của hắn hoàn thành, hít một hơi dài, thổi vào ngọc bội, lấy khăn tay ra lau cẩn thận, đạt vào tay nàng.
"Con cầm lấy đi."
"Hai chữ Đào Đào này..."
Vừa mới nói chuyện, Lương thị bưng đĩa bước vào, cười nói: "Nào, nếm thử đi, vừa mới chiên xong, thơm ngon lắm!"
Yến Tam Hợp nhét ngọc bội vào ngực, nhón lấy một miếng, nhét vào miệng, uống một ngụm, thực sự rất thơm.
"Món này có thể chữa gì thế?"
"Dùng liên tục bảy bảy bốn mươi chín ngày có thể chữa khỏi bệnh dị ứng."
Lương thị đẩy đĩa về phía nàng: "Hai người chia nhau ăn đĩa này đi, ta đi lấy thêm vò rượu tới."
Yến Tam Hợp không hiểu: "Thứ này phải uống cùng rượu sao?"
Lương thị nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, nhất định phải là rượu được ủ mười tám năm."
Rất nhanh rượu đã được mang lên.
Mở ra, hương thơm bay bốn phía.
Hắn đứng dậy rót rượu, chỉ rót hai bát.
Một bát đặt trước mặt mình, một bát đặt trước mặt Yến Tam Hợp.
Hắn nhấc tay, xoa đầu Yến Tam Hợp, mỉm cười, thấp giọng nói: "Con gái của ta, trưởng thành rồi."
Con! gái! của! ta!
Nước mắt Yến Tam Hợp chảy dài.
Môi hắn mấp máy, dường như muốn an ủi, nhưng không biết phải an ủi thế nào, mãi lâu sau, mới dặn dò: "Sau này phải ăn tốt, ngủ ngon, sống cho tốt con nhé."