Hắn nói: Y hưởng vinh hoa phú quý, đi đường núi đao biển lửa, y khó khăn hơn ai hết.
Cuối cùng hắn còn nói: Cũng nhờ có y, hắn được chôn thật kỹ.
Người như Lục Thời, cam tâm tình nguyện làm một quân cờ ngầm, ngoại trừ vì Đường gia, chẳng lẽ không có một chút nguyên nhân nào khác sao?
Sau khi ngươi chết, có ai biết sự tồn tại của quân cờ này?
Nhưng hắn lại năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác mà làm quân cờ ngầm của ngươi, hơn nữa sau khi Đường Chi Vị qua đời, không chút lưu tình rút ra kiếm báo thù của ngươi, chẳng lẽ cũng chỉ vì Đường gia sao?
Hắn cũng đang bất bình thay ngươi, Triệu Lâm à.
Đường Kiến Khê lúc này đang ở ngoài sân, hắn cả đời chỉ gặp ngươi ba lần, nhưng vẫn tin tưởng ngươi trong sạch vô tội, hơn nữa còn luôn mang theo ngọc bội ngươi tặng cho hắn.
Hắn nói...
Ta không muốn đi theo y như Chử Ngôn Đình, y bèn buông tha ta, còn để cho ta sống quãng đời tự do tự tại.
Thế đạo này được tự do tự tại rất khó!
Một Thái tử đương triều, lại nói với tiểu sư đệ của hắn: Tiểu sư đệ, đệ trưởng thành chậm thôi.
Thật đáng trân quý!
Hắn có thể không nhớ ngươi cả đời sao?
Bây giờ, miếng ngọc bội này đang ở chỗ Đổng Thừa Phong.
Đổng Thừa Phong luôn miệng mắng ngươi "Triệu hồ ly", còn thường xuyên chửi ầm lên với ngươi vì ngươi tính kế hắn.
Nhưng ngươi biết không?
Tên nhóc sinh ra trên thảo nguyên, dùng chén lớn uống rượu, thoải mái gặm thịt, phong lưu thành tính.
Bởi vì ngươi, hắn đã thay đổi hết.
Sau đó, ngươi nói trong tiếng đàn của hắn có thêm linh khí, bớt đi trọc khí.
Ngươi có biết cả đời cầm sư cầu mong điều gì không?
Chẳng qua là một người có thể nghe hiểu hỉ nộ ái ố trong tiếng đàn của hắn.
Lần đầu hắn gặp ta, trước khi đánh đàn cho ta đã nói: Một tiếng đàn lọt vào tai, mọi việc đều bỏ ngoài tai.
Lời này là nói với ta sao?
Không phải.
Ta nghĩ, hắn đang nói với ngươi.
Ba năm ở phủ Thái tử, hắn xông hương rửa tay, trước khi đánh đàn cho ngươi, chắc chắn cũng sẽ nói câu này, mất ngủ là vì lo lắng nhiều, lo lắng nhiều là vì tâm sự quá nhiều.
Hắn khuyên ngươi nên vứt chuyện trong lòng ngủ một giấc ngon.
Hắn luôn nói, hắn chưa từng để ngươi vào mắt, nhưng mọi chuyện hắn làm đã chứng minh, mỗi lời nói cử chỉ của ngươi đến hôm nay, đều ảnh hưởng đến hắn.
Sau đó hắn vào phủ Hán Vương, làm mưu sĩ của Hán Vương, châm ngòi Hán Vương khởi binh tạo phản.
Con trai phản cha, con đường này có phải rất giống ngươi không?
Một con ngựa hoang không ai khống chế được, cam tâm tình nguyện chui vào trong lồng giam, dùng cách dẫm vào vết xe đổ năm xưa để trả thù cũ.
Hắn vì ai chứ?
Chỉ vì Thẩm Đỗ Nhược thôi sao?
Cũng là vì ngươi đó!
Đúng rồi, trước khi chia tay, hắn bảo ta chuyển cho ngươi một câu, nói hắn xui xẻo tám đời mới gặp được ngươi.
Còn một câu khác, hắn nói với Thẩm Đỗ Nhược, hắn nói kiếp trước tích được không biết bao nhiêu phúc, đời này mới có thể gặp được nàng.
Nhưng nếu như không gặp ngươi, thì sao hắn có thể gặp được nàng?
Người hắn thích là nàng, nhưng người hắn ghen ghét không phải ngươi.
Tri âm ít, còn ai nghe đàn.
Cả đời Đổng Thừa Phong có hai tri âm, một là Thẩm Đỗ Nhược, hai là ngươi.
Chuyện cuối cùng, hắn ném đàn, cuộc đời này không đàn một khúc nào nữa, bởi vì tri âm của hắn đều đã không còn."
Khi chữ cuối cùng của Yến Tam Hợp rơi xuống, âm giới tĩnh lặng không tiếng động.
Đồng tử quạ đen trước mặt vẫn đen như mực, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy sự mềm mại ở sâu trong đồng tử, đang từng chút nhuộm lên.
"Thẩm Đỗ Nhược là cô nương rất đặc biệt, có chí hướng lớn nhất trong thành Tứ Cửu.
Người như nàng, tục vật nào trên thế gian cũng không ràng buộc được, chớ nói chi là chút tình cảm phù dung sớm nở tối tàn giữa nam nhân và nữ nhân.
Nam nhân đối với nàng còn không quan trọng bằng một gốc thảo dược.
Nhưng nàng lại thích ngươi... một nam nhân già đủ để làm cha nàng ấy.
Nam nhân này phải xuất sắc đến thế nào mới có thể khiến Thẩm Đỗ Nhược thông minh yêu sâu sắc như thế?
Sự tự hào trong mắt Yến Tam Hợp, chẳng thể đè nén lại được.
"Đổng Thừa Phong sau khi phát hiện tâm tư kia của mình cũng không dám nói ra, bởi vì hắn biết, dù cố gắng như thế nào, thì vẫn luôn kém ngươi.
Sau khi rời khỏi phủ Thái tử, Thẩm Đỗ Nhược không còn gần gũi với nam nhân khác nữa.
Đổng Thừa Phong đi theo nàng bao nhiêu năm, ám chỉ bao nhiêu lần, cũng đều vô dụng.
Nàng ấy giữ tiết vì ngươi sao?
Không phải.
Là vì nàng đã gặp người tốt nhất, nên những người khác không còn lọt vào mắt nữa.
Trên đời này, sẽ không có người nào đứng ra nói với lão vương gia: Trên cổ có đao hay không, không quan trọng, trong lồng ngực có lương tâm hay không, mới quan trọng.
Cũng sẽ không có người chôn chặt tình cảm sâu đậm đi, nói với nàng: Thế gian sẽ thiếu một đại phu tốt, một lang trung tốt, qua hai năm nữa, ngươi hãy xuất phủ đi.
Nàng đang dùng một cách tự làm khổ mình như vậy, báo đáp tình cảm của ngươi đối với nàng, vì tấm lòng rộng lượng muốn thả nàng tự do của ngươi.
Mười bảy năm, mỗi ngày mỗi đêm, nàng có khổ không?
Ai cũng không khổ bằng nàng, mỗi ngày đều phải dựa vào hồi ức, nhớ nhung mà sống.
Nàng có oán hận không?
Nàng không oán.
Nàng ngắm sông ngắm núi của nhân gian thay các ngươi, tết thanh minh thắp hương cho các ngươi, lễ trung nguyên đốt giấy cho các ngươi, niệm kinh vãng sinh cho các ngươi, hẹn các ngươi kiếp sau gặp lại."
Nước mắt Yến Tam Hợp lại chảy xuống lần nữa.
"Cũng bởi vì kiếp này nàng gặp được ngươi."
Trong mắt quạ đen giờ phút này, tràn đầy bi thương và tình cảm.
Bỗng nhiên, trên bầu trời có một tia nắng ban mai lộ ra, trăng máu vốn ở trên đỉnh đầu, chẳng biết khi nào càng lên càng cao, màu sắc cũng càng ngày càng nhạt.
"Cuối cùng là nói về thê tử của ngươi, Lương Ninh Nghi."
Yến Tam Hợp nhìn quạ đen, mặt mày cong xuống.
"Triệu Lâm, ngươi biết không, lúc nàng còn rất nhỏ, đã chờ mong được đứng ở bên cạnh ngươi, vì có thể xứng đôi với ngươi, đã cố gắng rất nhiều năm.
Trong lòng nàng, ngươi còn quan trọng hơn chính nàng, ngươi là bầu trời của nàng.
Trời sập, người khác có thể sống, chỉ nàng là không thể sống, nàng vội vã muốn đuổi theo ngươi, tới bên ngươi, kiên định và dũng cảm như vậy đấy.
Thái tử phi thực ra chỉ là một vai diễn, từ nhỏ đến lớn nàng cứ ngẫm nghĩ mãi làm sao sắm tốt vai này.
Nhưng nàng diễn mãi lại nhập vai, nhập vai quá lại rung động, là vì sao?
Bởi vì ngươi là Triệu Lâm.
Thế gian này có rất nhiều Thái tử, nhưng chỉ có một mình ngươi là Triệu Lâm.
Đi vào trong lòng ngươi rất khó, nhưng một khi đi vào, muốn ra cũng khó không kém.
Lương Ninh Nghi nói ngươi đặt tất cả mọi người trong lòng, tất nhiên nàng cũng ở trong lòng ngươi.
Cho nên, ngươi mới có thể tự nhiên mà ăn đồ nàng gắp, uống rượu nàng đút đến bên miệng, đây không phải là sự ăn ý một sớm một chiều, mà là kết quả bầu bạn nhiều năm của hai phu thê các ngươi.
Thực ra sức mạnh của nữ nhân nội trạch, đều là do nam nhân cho.
Thứ ngươi cho nàng ngoại trừ tình cảm, thì còn cho một thứ, đó là sống chết có nhau."
Yến Tam Hợp khẽ thở dài.
"Bao nhiêu phu thê đồng sàng dị mộng, đều tự có suy tư, tính toán của mình.
Mục tiêu, tâm sự, tính toán của phu thê các ngươi từ đầu đến cuối đều giống nhau."
Nàng nhìn vào mắt quạ đen, gằn từng chữ.
"Con kiến hôi còn nhẫn nhịn mà sống, huống chi là người? Không phải ai cũng có thể khiến cho nữ nhân muốn sống chết có nhau, Triệu Lâm, ngươi quả thực rất ghê gớm."