Bệ Chiêu cảm thấy chuyến xuống núi này hắn có thể sẽ sống ít đi hai năm.
Vì sao á?
Sầu chứ sao.
Sau khi tiểu nha đầu họ Yến tiễn Đổng Thừa Phong đi, thì đã nhốt mình vào trong phòng khách điếm, qua một ngày một đêm rồi mà vẫn chưa ra ngoài.
Nàng làm gì trong đó?
Tại sao lại sáng đèn cả đêm?
Cơm không ăn, trà không uống, chẳng lẽ thành tiên rồi?
Còn nữa, hắn cách một bức tường cũng có thể nghe được, tiếng khóc đứt đoạn liên tục, đây là chuyện gì xảy ra?
Bệ Chiêu cắn răng mấy trăm lần, quyết định gõ cửa, thuận tiện nói một câu.
Nha đầu à, ai ăn hiếp ngươi, nói cho ta biết, ta đi tháo hai cánh tay của hắn ra. Không cần sợ, lúc trước có một tên nhóc xấu xa, ăn hiếp Minh Nguyệt nhà chúng ta, ta đã tháo luôn hai chân của hắn!
Vừa định gõ cửa, thì cửa đột nhiên mở ra, để lộ một khuôn mặt gầy gò khổ sở.
Tay Bệ Chiêu cứng lại giữa không trung, vẻ mặt đầy xấu hổ.
"Bệ Chiêu." Yến Tam Hợp đưa một tờ giấy qua: "Ta muốn mấy thứ này ngay bây giờ, có thể chuẩn bị đầy đủ không?"
Bệ Chiêu nhận lấy, cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Hai ngàn cái bát lớn;
Năm trăm cân rượu mạnh;
Năm trăm cân cơm;
Một trăm con gà;
Một trăm con vịt;
Một trăm con lợn.
Bệ Chiêu mím đôi môi khô nứt: "Yến cô nương, ngươi đây là muốn..."
"Giải Tâm Ma."
Bệ Chiêu từng nghe lão gia nói đến việc này, cũng biết Yến Tam Hợp là người giải ma, bây giờ đang giải tâm ma của Chu gia Khâm Thiên Giám.
Chỉ là ở nơi hoang vu này, chỉ có hắn và Yến Tam Hợp, người Chu gia còn ở trong thành Tứ Cửu!
Bệ Chiêu nghi ngờ không dám hỏi nhiều, hít vào nói: "Yến cô nương, có thể chuẩn bị nhiều đồ như vậy, chỉ có một chỗ?"
"Ở đâu?"
"Núi Mộc Lê!"
Yến Tam Hợp nhìn hắn: "Chúng ta bây giờ đi núi Mộc Lê, cần mấy ngày? Thời gian quá lâu, ta chờ không kịp."
"Không lâu, một ngày một đêm là đủ rồi."
...
Núi Mộc Lê.
Đường Kiến Khê sáng sớm rời giường, hai mí mắt nhảy lên, bế đứa cháu trai trắng trẻo mập mạp vào trong ngực, cũng không có tâm tư dỗ dành nó.
Sau giờ ngọ đến thư phòng viết chữ tĩnh tâm, kết quả càng viết càng phiền não.
Đúng lúc này, lão tổng quản đẩy cửa vào: "Lão gia, Bệ Chiêu mang theo Yến cô nương lên núi."
"Cái gì?"
Đường Kiến Khê xách áo xông ra ngoài.
Đi tới cửa thứ hai thì gặp hai người.
Đường Kiến Khê vừa thấy Yến Tam Hợp, lắp bắp kinh hãi: "Yến cô nương, sao ngươi lại gầy như vậy."
Yến Tam Hợp thản nhiên cười, lấy giấy ra lần nữa.
"Đường Kiến Khê, ta muốn chuẩn bị mấy thứ này."
Bệ Chiêu bên cạnh vội bổ sung một câu: "Yến cô nương muốn giải tâm ma."
"Tâm ma có thể giải rồi ư?"
Đường Kiến Khê cúi đầu liếc một cái.
Hắn cũng không giật mình vì mấy đồ trên giấy, chỉ giật mình một điều: "Yến cô nương, ai là người thắp hương?"
"Ta!"
"..."
Mặt Đường Kiến Khê dường như nứt ra.
Yến Tam Hợp từng nói, tâm ma này nhìn như là tâm ma của Chu Toàn Cửu, trên thực tế là tâm ma của mấy ngàn con quạ đen kia.
Mà mấy ngàn con quạ đen kia, là oan hồn của những người đã chết trong vụ án vu chú của Thái tử tiền nhiệm.
Nàng còn nói, trong đó có Chử Ngôn Đình.
Nàng làm sao có thể là người thắp hương?
"Đường Kiến Khê."
Yến Tam Hợp tóc rối bù, xiêm y cũng rối, nhưng đôi mắt lại bình tĩnh trong suốt.
"Đi chuẩn bị đi, cần bao nhiêu bạc, ta sẽ trả lại ngươi sau."
"Đúng rồi, ta còn cần một tế đàn thật lớn, ba mâm trái cây, hai giá nến, một lư hương, một quyển kinh vãng sinh, còn có rất nhiều rất nhiều tiền giấy. Và, một viện mà không ai có thể đến gần."
Giọng của nàng nghe hơi khàn khàn.
"Ta bây giờ hơi mệt mỏi, muốn ngủ một giấc, tỉnh dậy muốn ăn cơm, tắm rửa thay quần áo. Làm phiền phu nhân ngươi giúp ta chuẩn bị một bộ đồ đẹp nhất, còn nhờ nàng giúp ta chải một đầu tóc đẹp nhất."
Đường Kiến Khê: "..."
"Bệ Chiêu, giờ Hợi nhớ đánh thức ta, bây giờ hãy đưa ta đến khách phòng."
"Yến cô nương, đi theo ta." Bệ Chiêu không đợi lão gia lên tiếng, đã tự lên tiếng.
Cũng không biết vì sao, sau khi hắn chờ nàng một ngày một đêm, lại thấy thương xót nha đầu này như thế.
Đường Kiến Khê nhìn bóng lưng hai người, đưa tờ giấy về phía tổng quản phía sau.
Lão tổng quản liếc vài cái, chịu đựng sự kinh hãi nói: "Lão gia, mấy thứ này đều phải chuẩn bị đầy đủ, e là hơi khó khăn."
"Khó hơn nữa, cũng làm tốt cho ta, không được thì tìm sơn dân mượn."
Sắc mặt Đường Kiến Khê nặng nề: "Sau này ta trả gấp đôi."
...
Núi Mộc Lê sôi trào.
Gà đang nhảy, vịt đang kêu, heo đang kêu.
Các nam nhân đều mài đao soàn soạt.
Các nữ nhân bận rộn trong bếp.
Lão tổng quản dẫn người đi chuyển từng vò rượu giấu trong sơn động ra.
Đào Xảo Nhi tìm từng bộ đồ ở trong tủ quần áo của Đường Minh Nguyệt.
Đường Kiến Khê vội vàng tìm trong nhà một ngôi viện an toàn nhất, chuyện liên quan đến tiên Thái tử, không thể qua loa chút nào.
Những bận rộn này Yến Tam Hợp đều không biết, đầu nàng vừa dính gối, đã nặng nề đi vào giấc ngủ.
...
Đêm tối, đúng hẹn đi đến.
Giờ Hợi, Đào Xảo Nhi gõ cửa phòng Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp mở cửa.
Đào Xảo Nhi mỉm cười với nàng: "Yến cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi."
"Chào phu nhân." Yến Tam Hợp mời nàng vào: "Làm phiền rồi."
"Đừng nói những lời khách khí này." Đào Xảo Nhi đưa quần áo trên cổ tay ra: "Yến cô nương, ngươi xem bộ này thế nào?"
"Đẹp lắm!"
Một khắc sau, Yến Tam Hợp từ trong phòng đi ra.
Bệ Chiêu chờ ở bên ngoài chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, bước lên phía trước nói: "Yến cô nương, tất cả đã chuẩn bị xong, ngươi đi theo ta."
Yến Tam Hợp vừa định cất bước, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu hỏi.
"Phu nhân, lúc Đường Minh Nguyệt xuất giá, người có khóc không?"
Đào Xảo Nhi ngẩn ra, ngượng ngùng cười nói:
"Mặc dù là chiêu rể, ta vẫn rơi một giọt nước mắt. Cha nó càng khoa trương hơn, trước khi kết hôn một tháng đã bắt đầu than ngắn thở dài, nói thời gian sao qua nhanh thế, chưa gì nha đầu đã muốn lập gia đình rồi!"
"Minh Nguyệt thật có phúc!"
Yến Tam Hợp gật đầu với Đào Xảo Nhi, xoay người rời đi.
Đào Xảo Nhi tinh mắt phát hiện, trong bàn tay đặt sau lưng nàng, có một cây hương thật dài.
...
Viện đã chọn ở bên vách núi.
Ở giữa là một đài tế tự;
Xung quanh đài tế tự, bày hơn mười cái bàn dài.
Trên bàn đặt hai ngàn cái bát lớn, hai ngàn đôi đũa, được xếp kín mít.
Phía trên bát đũa, là gà quay, vịt quay, và cả đầu heo.
Trên mặt đất là một vò rượu.
Lúc Yến Tam Hợp một chân bước vào, xung quanh đột nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ, một ngọn gió cũng không có, chớ nói chi là tiếng côn trùng kêu.
Đường Kiến Khê chỉ cảm thấy lạnh lẽo cả người.
Hắn rùng mình một cái, vừa muốn mở miệng nói chuyện, thì trước mắt phút chốc sáng ngời.
Vừa ngẩng đầu, suýt nữa thì đã sợ mất hồn.
Trên đỉnh đầu, đột nhiên nhô lên một vầng trăng máu, bầu trời vốn tối đen như mực chợt bị chiếu đến đỏ thẫm.
Điều càng làm cho hắn thấy kinh hãi là, trăng này lại tròn vành vạnh, mà hôm nay rõ ràng chỉ mới mùng hai tháng ba.
Trăng máu hiện, thiên hạ biến, chúng sinh thành xương khô, hài cốt nhảy nhót với thần minh.
Dưới đôi lông mi dày của Yến Tam Hợp, là đôi đồng tử sâu lạnh lẽo: "Oán khí của họ rất nặng!"
Tim Đường Kiến Khê đập thình thịch: "Yến cô nương, ta có thể ở lại xem..."
"Không thể." Yến Tam Hợp thản nhiên nhìn hắn.
"Ngươi và Bệ Chiêu sau khi mở vò rượu ra, thì ra bên ngoài chờ, sau hừng đông nếu ta không đi ra, thì ngươi hẵng vào, đặt ta lên trên giường."
Trong mắt Đường Kiến Khê mờ mịt.
Ta có thể sẽ hôn mê vài ngày, nhờ phu nhân ngươi chăm sóc ta một chút.
Yến Tam Hợp hít sâu một hơi: "Đúng rồi, ngươi có lời gì muốn nói với bọn họ không?"
***Ngủ ngon ạ, này thì đi chơi này thì mê truyện. Dịch còn máu hơn lúc ở trường