Hai mươi ba tháng mười hai năm Nguyên Phong ba mươi.
Năm mới, trong phủ Thái tử có gia yến.
Chạng vạng tối, tỳ nữ Tố Chi của Thái tử phi đến mời ta dự tiệc.
Nếu là thường ngày, thì ta sẽ quả quyết từ chối.
Nhưng năm mới, ta không tiện không nể mặt Thái tử phi.
Buổi tiệc này, mấy chủ tử lớn của phủ Thái tử đều tham dự, Noãn Các ngồi chật ních người.
Ta ngồi một mình ở chỗ xa nhất.
Cung nhân bưng rượu và thức ăn lên, Thái tử nói gì, Thái tử phi nói gì, ta chẳng nghe rõ một câu, chỉ thầm tính toán kỳ hạn hai năm, còn lại mấy tháng.
Trong bữa tiệc, Thái tử phi đích thân tới mời rượu.
Ta không uống rượu, lấy trà thay rượu.
Thái tử phi cười nói: "Nữ y cả năm vất vả rồi, cũng nên thoải mái một chút, không cần ngươi say, một chung là được, cơ hội kiếm có.
Tửu lượng một chung thì ta có.
Nhưng uống xong một chung, lại có người đến kính, còn nói Thẩm nữ y không thể nặng bên này nhẹ bên kia, ta bất đắc dĩ, uống liền ba chung.
Ba chung rượu uống vào, trong bụng hơi nóng, ta úp chung rượu xuống, ai mời cũng không uống nữa.
Lại ngồi một lát, cảm thấy không đúng lắm.
Rượu này tác dụng chậm, khiến ta say đến choáng váng nặng nề.
Tố Chi đến đỡ ta.
Ta và nàng rất quen thuộc, mấy năm nay ra vào viện Thái tử phi, đều là nàng đến đón đưa đi.
Ta yên tâm để nàng đỡ.
Tố Chi nói: "Nữ y tỉnh rượu rồi hãy đi."
Ta trở về cũng chỉ có một mình, vì thế bèn gật đầu.
Sau khi Đổng Thừa Phong rời đi, viện của hắn đã để lại cho ta, nếu ta trực đêm, thì ở lại đó.
Đi được một đoạn đường, hơi rượu càng lúc càng mạnh.
Ta mơ hồ đến đến mắt cũng không mở ra được, cố gắng mở mắt ra, thấy đã đi đúng đường bèn an tâm nhắm mắt.
Vào trong viện, Tố Chi cho ta uống một chút trà ấm, ta mơ màng đi vào giấc ngủ.
Lúc ngủ thiếp đi, ta nằm mơ.
Trong mơ có người ở bên cạnh ta, làn da hơi lạnh của người nọ kèm với mùi thơm thanh đạm.
Trên người ta quá nóng, nóng đến mức cả người như bị thiêu đốt, hơi lạnh kia khiến ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Ta dán mặt qua, lại quấn tay và chân lên...
Đây là giấc mộng xuân khiến người ta mặt đỏ tới mang tai, trong mơ có một đôi mắt đỏ rực nhìn ta.
Có một đôi tay thon dài, vuốt ve da thịt nóng bỏng của ta...
Không biết bao lâu.
Ta tỉnh dậy, mơ màng đi tìm nước uống.
Nước vẫn thường ở bên cạnh.
Ta vươn tay ra, lại với không tới, lúc này mới phát hiện mình đang nằm trong một vòng tay ấm áp.
Giấc mộng xuân này cũng chân thật quá.
Ta từ từ mở mắt, tập trung nhìn lại thì thấy một khuôn mặt.
Khuôn mặt này rất giống Thái tử, đến râu trên mặt cũng giống nhau như đúc, ta đưa tay chạm vào, hơi xóc.
Ta co người lại như bị điện giật, cúi đầu nhìn người mình, lại nhìn xung quanh...
Cả người ngây ra như phỗng, chẳng thể nói nên lời.
Thì ra, đây không phải là một giấc mộng xuân!
...
Hai mươi bốn tháng mười hai năm Nguyên Phong.
Ta đã bị tính kế.
Người tính kế ta, là Thái tử phi Lương thị.
Rượu ta uống là rượu Lộc Huyết đun nóng.
Tố Chi đỡ ta đến tẩm điện Lương thị.
Trong tẩm điện đốt hương thôi tình.
Thái tử uống say tám phần, vốn nên quay về tẩm điện của mình, Lương thị mời Thái tử đến tẩm điện của mình ngồi một chút trước mặt mọi người, Thái tử không từ chối.
Khi đến phòng ngủ, hắn ngủ chung giường với ta.
Ban đêm, ta quấn lấy hắn.
Hắn đã lâu không chạm vào nữ tử.
Củi khô lửa cháy, lập tức bén lên.
Giường kia, là giường của Lương thị và Thái tử.
Lương thị quỳ trên mặt đất, rất bình tĩnh nói với Thái tử đang nổi giận: "Lang hữu tình, thiếp hữu ý, vì sao không thể?"
Nàng còn nói: "Điện hạ, ta và ngài đã hơn hai mươi năm phu thê, ta nghĩ những gì ngài nghĩ, chưa hề muốn hại ngài?" Cuối cùng nàng nói: "Điện hạ, thần thiếp không muốn thấy ngài làm khổ chính mình. Tương lai, thiên hạ này đều là của ngài, chỉ một nữ y nho nhỏ thì tính là cái gì?"
Cái tát này, vừa nhanh vừa tàn nhẫn, không ai dự liệu được, đến Thái tử cũng kinh ngạc.
Lương thị che mặt, trợn mắt há hốc mồm nhìn nữ y nho nhỏ ăn gan hùm mật báo là ta.
Nàng ấy không biết rằng, nếu lúc này có một con dao trong tay, ta sẽ không ngần ngại đâm vài nhát vào người nàng.
Đổng Thừa Phong từng nói, trong lòng Lương thị chỉ có một mình Thái tử, không có gì khác.
Ta không hiểu, sao một người có thể giả bộ hiền lành đến mức này?
Và.
Nàng ấy nhìn ta như thế nào?
Nếu như ta muốn làm nữ nhân của Triệu Lâm, thì còn cần nàng dùng thủ đoạn bỉ ổi này ư?
Nàng cứ tưởng nữ nhân khắp thiên hạ đều muốn ở dưới chân Thái tử sao.
...
Giao thừa năm Nguyên Phong ba mươi.
Đã mấy ngày rồi ta không ra khỏi nhà, mỗi ngày đều nằm trên giường, mở to hai mắt không làm gì cả.
Trong hoàng cung có một loại nội thị, mỗi ngày để cho hoàng đế chọn phi tử, sau đó ghi chép thời gian hoàng đế và phi tử sinh hoạt phu thê.
Trong điện Thái tử cũng có.
Phàm là nữ nhân từng ngủ với họ, cuối cùng đều chỉ có một vận mệnh: Chết già trong thâm cung.
Ta không muốn.
Bởi vì không muốn, nên ta hận Lương thị thấu xương.
Ta hận nàng, không phải vì nàng tính kế cho ta và Triệu Lâm ngủ với nhau.
Mà kế hoạch của nàng đập nát hết hy vọng của ta đối với cuộc sống tương lai.
Vào đêm, Lương thị tới.
Nàng nói chỉ cần ta chịu, thì sẽ phong ta làm trắc phi, cùng nàng quản lý nội trạch.
Ta yêu cầu nàng rời đi.
Lương thị cười gằn: "Ngươi đã là một nữ nhân mất trinh, còn muốn nhảy nhót như thế nào nữa hả? Ngươi nhìn xem khắp thiên hạ, có bao nhiêu nữ nhân muốn bị ta tính kế, ta cũng không cho các nàng cơ hội kia kìa."
Ta bảo nàng cút đi!
Lương thị thẹn quá hóa giận, chỉ vào mũi ta mắng.
"Khi ta không biết tâm tư của ngươi, chơi trò lạt mềm buộc chặt, không phải là muốn vị trí Thái tử phi sao? Thẩm nữ y, làm người tâm cao khí ngạo thì đường, nhưng cũng phải suy nghĩ đến bản lĩnh của mình."
Kiến thức thiển cận, chẳng thể nói đạo lý lớn.
Ta cầm lấy bình mỹ nhân ném về phía nàng.
...
Rằm tháng giêng năm Nguyên Phong ba mươi mốt.
Triệu Lâm mặc một bộ thường phục vào nhà của ta trong tiếng ồn ào rôm rả.
Bốn mắt nhìn nhau, hốc mắt ta chợt nóng lên.
Là tủi thân.
Yết hầu hắn lăn lộn, dịu dàng hỏi: "Muốn ở bên canh ta không?"
Ta lắc đầu.
Hắn hỏi: "Tại sao?"
Ta: "Ở bên cạnh ngươi, ta sẽ trở thành một Lương thị khác, trong lòng chỉ có một mình ngươi."
Hắn không hiểu: "Như vậy có gì không tốt sao?"
Ta trả lời: "Như thế thì không phải là ta."
Hắn nhíu mày: "Ta biết chí hướng của nàng, nhưng vấn đề bây giờ là, nàng đã là người của ta."
Ta hít sâu một hơi, quỳ gối xuống: "Xin điện hạ thành toàn."
Lông mày hắn nhíu chặt hơn.
"Thẩm Đỗ Nhược, trong lòng nàng có ta, vì sao không thể tủi thân vì ta một chút? Ở bên cạnh ta, nàng cũng có thể hành nghề y, ta sẽ không ngăn cản nàng."
Ta ngửa đầu nhìn hắn: "Điện hạ, trong lòng ngươi có ta, có thể nào tủi thân một chút, đừng tranh vị trí kia vì ta không?"
Biểu cảm trên gương mặt Triệu Lâm, không thể nào dùng từ khiếp sợ để hình dung nữa.
"Ngươi không làm được, ta cũng không làm được."
Ta im lặng một lát, lại nói: "Trong lòng có ngươi là đủ rồi, gió xuân thổi qua một lần là đủ rồi, ngươi sống tốt là đủ rồi. Có ở bên cạnh ngươi hay không, thật sự chẳng quan trọng quá."
Hắn rũ mắt nhìn ta.
Nhìn rất lâu, rất lâu, sau đó quay lưng lại.
Bóng lưng của hắn hơi gầy gò, không biết vì sao mà hai vai hơi sụp xuống.
Hốc mắt của ta, lại nóng lên.
"Ta không ép nàng ở lại, nếu tâm ý nàng đã định, thì chuyện ngày đó, ta sẽ xóa sạch không còn gì. Hai tháng sau, ta sắp xếp cho nàng rời khỏi kinh thành."
"Vì sao phải hai tháng sau?"
"Bởi vì..." Hắn chậm rãi xoay người, "Nếu nàng mang thai con của ta thì ta có thêm một trăm lý do, cũng khó thả nàng đi được."
Ta nhìn bóng lưng hắn, tính thoáng thời gian kinh nguyệt mười mấy lần.
Sau khi xác nhận mình tuyệt đối sẽ không mang thai, thì thở phào nhẹ nhõm.