Nếu sợ, vì sao còn đặt bên cạnh, đặt bên cạnh lại không cần, thế chẳng phải lãng phí sao?
"Có một số người, hắn là không thể không đặt ở bên cạnh, sau đó lợi dụng những người phía sau họ, dệt lên một tấm lưới quan hệ khổng lồ."
Yến Tam Hợp: "Hắn là vương giả trong tấm lưới này."
"Ngươi tuổi còn nhỏ làm sao biết những thứ này?" Đổng Thừa Phong hỏi xong, chợt khoát tay, không kiên nhẫn lại nói: "Ta hỏi thật dư thừa, ngươi không biết những thứ này, thì mới nương nó gặp ma."
"Ý ngươi là sao?"
Yến Tam Hợp không kịp nghĩ sâu, chỉ nghe hắn lại nói: "Nửa tháng sau, ta mới hiểu được ý nghĩa thực sự của hai chữ "sợ lắm" của Triệu hồ ly."
Hôm đó là ngày sinh ba mươi chín tuổi của Thái tử phi.
Chạng vạng tối, hắn được gọi đến đàn một khúc trợ hứng cho tiệc rượu chúc mừng sinh nhật Thái tử phi.
Nói là tiệc rượu, thật ra là tiệc gia đình, hỏi Tiêu Trạch mới biết được, phủ Thái tử đã mấy năm không tổ chức tiệc rượu trắng trợn thế này, đến ngày sinh Thái tử cũng vô cùng đơn giản.
Hắn khó hiểu hỏi: "Vì sao?"
Mặt Tiêu Trạch lạnh lẽo nhìn hắn một cái: "Đừng hỏi!"
"Yến Tam Hợp à, ai cũng có lòng tò mò." Đổng Thừa Phong dùng ngón tay gõ gõ lên bàn: "Ngươi nói xem, một người như Triệu hồ ly mà đặt trước mặt thì ngươi có tò mò không?"
"Tò mò!"
"Có tìm hiểu không?"
"Có!"
"Ta chính là bởi vì hai chữ tò mò, mới từng bước đi tới hôm nay."
Yến Tam Hợp: "..."
"Thôi, khoan nói cái này đã." Đổng Thừa Phong ho khan một tiếng, kéo suy nghĩ của mình về: "Chúng ta nói về ngày sinh của Thái tử phi."
Lúc hắn đến, chỉ thấy bên cạnh Triệu Hồ Ly ngồi một phụ nhân đoan trang hoa quý, gương mặt phụ nhân kia tròn trịa, nhìn rất có phúc tướng.
Phu thê hai người ngồi ở chủ vị, dưới chỗ ngồi mười mấy nữ tử gầy mập vây quanh.
Người thì xinh đẹp, người thì ăn mặc tinh xảo.
Đổng Thừa Phong lúc này mới giật mình hiểu được, mấy nữ tử xuất chúng xinh đẹp trên đời đều giấu ở trong nhà đế vương cả rồi.
Mấy cô nương bên bờ sông Tần Hoài so với các nàng, chỉ có thể là phấn son dung tục mà thôi.
Những nữ tử này đều liếc mắt đưa tình nhìn Triệu hồ ly, có người e thẹn có người thẳng thắn.
Khóe miệng Triệu Hồ Ly hơi cong lên, giống như một nam nhân tốt, tên đa tình tuyệt thế, nói chuyện với từng người.
Đây là một mặt của Triệu hồ ly mà Đổng Thừa Phong chưa từng thấy.
Cho nên hắn có hơi nghi ngờ, nam nhân mà hắn phải đánh đàn ru ngủ mỗi tối kia, có phải là vị trước mắt này hay không.
Sau khi hành lễ, hắn ngồi ở bên ngoài thủy tạ, đàn xong một khúc, Thái tử phi khen vài câu, thưởng cho hắn rượu ngon món ngon.
Hắn vốn định về viện ăn, nhưng Tiêu Trạch bảo hắn chờ đó, nói lát nữa Thái tử phi còn muốn nghe một khúc nữa.
Cứ như vậy, một mình hắn ngồi ở bên ngoài thủy tạ từ từ uống rượu, dựng thẳng hai lỗ tai nghe động tĩnh bên trong.
Không có ý gì khác.
Hắn chỉ muốn nhìn xem, con đao treo trên đầu lão hồ ly, là đao gì?
Nhìn thời gian đã qua một chén trà, Đổng Thừa Phong thầm xin lỗi các người hâm mộ bên bờ sông Tần Hoài.
Người ta tục thì tục, tốt xấu gì cũng nói mấy lời con người nghe hiểu được, uống rượu cũng thoải mái hào sảng thẳng thắn.
Những phi tần này lại, mỗi một câu nói đều phải rẽ bảy tám khúc cua mới nói ra, trong lời nói ẩn giấu mười bảy mười tám suy nghĩ trong đầu.
Rõ ràng là đang khen ngươi, nhưng ngẫm lại thì chẳng khác gì đang giẫm ngươi.
Rõ ràng là cười vui vẻ hơn ai hết, nhưng vừa xoay mặt che khăn thì khóe miệng đã lộ ra sát khí.
Ngươi đánh một chưởng Thiết Sa, nàng đánh một chưởng Hóa Cốt Miên, Đổng Thừa Phong chỉ cảm thấy trước mắt có vô số đao quang kiếm ảnh bay vèo qua vèo lại đến chói mắt.
"Yến Tam Hợp, ngươi có biết các nàng sử dụng mười tám loại võ nghệ là vì sao không?"
"Tranh sủng không phải lỗi của các nàng." Yến Tam Hợp bình tĩnh nói: "Một ấm trà phối với một cái nắp, thì là vừa vặn, nhưng chỉ có một ấm trà lại có mười bảy mười tám cái nắp thì đó là nắp sai sao?"
Đổng Thừa Phong: "..."
Hắn rất muốn vỗ bàn đứng lên, chỉ vào mũi Yến Tam Hợp mắng: Ông đây nếu không làm nền như vậy, thì sao có thể làm nổi bật được nàng?
(ai hiểu giải thích giùm ạ)
Lúc này, chỉ nghe Yến Tam Hợp lại hỏi: "Hạ tài nhân ở trong đám phi tần này sao?"
"Nói với ta về Hạ tài nhân làm gì." Đổng Thừa Phong vỗ dây đàn: "Nghe ta nói tiếp."
"Ngươi nói chậm quá!"
"Phải chậm!" Đổng Thừa Phong chỉ vào mũi Yến Tam Hợp: "Nha đầu ngươi nghe kỹ từng chữ cho ta, phải nhớ cho kỹ vào!"
Yến Tam Hợp: "..."
"Nghe đến đây, nhìn đến đây, ta mới hiểu được thanh đao trên đầu Triệu hồ ly nói là đao gì?"
Đổng Thừa Phong: "Là đao giả tình giả ý."
Nụ cười trên mặt là giả, tình cảm trong mắt là giả, lời nói ra cũng là giả.
Triệu hồ ly dùng lưới bắt các nàng.
Các nàng đã dùng những thứ giả tình giả ý này mưu đồ phúc lợi cho gia tộc phía sau.
Đây là một hồi giao dịch trần trụi che dấu trong chuyện nam hoan nữ ái, cho dù có tình, thì cũng chẳng có bao nhiêu phần thật? Có thể duy trì mấy năm đây?"
Lúc này hắn hiểu được, vì sao Triệu Hồ Ly luôn ngủ một mình?
Bởi vì những nữ nhân này không phải yêu Triệu Dung Dữ, mà là Thái tử, và cả quyền lợi ngập trời trong tay Thái tử nữa.
"Người duy nhất không tranh sủng, là Thái tử phi!" Đổng Thừa Phong chỉ ngón tay vào Yến Tam Hợp: "Người này, ngươi cũng nhớ kỹ cho ta."
Yến Tam Hợp thầm nghĩ: "Không cần ngươi nói, ta cũng sẽ nhớ thật kỹ, nữ nhân dám giết chết tất cả mọi người trong phủ Thái tử, thì chẳng phải người tầm thường."
"Thái tử phi là người như thế nào?"
"Trong thủy tạ, là nữ nhân duy nhất thật lòng với Triệu hồ ly."
Triệu hồ ly không dịu dàng nhìn Thái tử phi, cũng không nói nhiều, nhưng đều ăn đồ Thái tử phi gắp cho. Cũng chỉ uống rượu Thái tử phi rót cho.
Trong bữa tiệc hắn ho khan hai tiếng, Thái tử phi vươn tay ra sau lưng hắn vỗ nhẹ vài cái.
Hắn chẳng hề liếc mắt với Thái tử phi, chỉ hơi nghiêng người về phía nàng, như sợ nàng với không tới vậy.
"Yến Tam Hợp, qua động tác nho nhỏ này, ngươi có thể nhìn ra được gì?"
"Giữa phu thê kết tóc có sự ăn ý, còn có tin tưởng nhau!"