Là nơi tiêu hồn nhất của nam tử trên thế gian này.
Sư phụ bảo hắn tới đây, một là đến nhìn giúp quê hương khó trở về của ông, hai là vì hắn mãi ở trong thâm sơn cho đến hai mươi tuổi, vẫn chưa trải qua tư vị nữ nhân.
Vốn đã là một con ngựa hoang, sau khi cởi dây cương thì càng trở nên phóng đãng.
Hắn thuê một chiếc thuyền trên sông Tần Hoài, mỗi ngày ở trên thuyền ngủ thẳng đến khi đủ giấc, tỉnh lại rửa tay huân hương đàn tấu một khúc, khúc nhạc khiến kỹ nữ hai bên bờ sông đồng loạt vươn cổ vây xem.
Từ miệng kỹ nữ, truyền đến miệng các thư sinh; Từ miệng các thư sinh, lại truyền tới trong miệng các quý nhân.
Chẳng mấy chốc, đã có người tìm đến vì khúc nhạc.
Chưa đến nửa tháng, hắn đã trở thành cầm sư mà người người đều muốn nhìn một cái, nổi tiếng không thua gì danh kỹ hai bên sông.
Hắn nổi tiếng, một mặt là vì tướng mạo, mặt khác là vì tiếng đàn.
Giang Nam có nhiều thư sinh, thư sinh nhiều văn vẻ, một người ngoại tộc cao lớn anh tuấn bỗng dưng xuất hiện, cả người đều là dã tính, lại đàn được khúc nhạc này, lại bác cổ thông kim, có thể đàm luận với các thư sinh...
Đâu chỉ sông Tần Hoài, toàn bộ Kim Lăng đều điên hết cả lên.
Đó là khoảng thời gian xa hoa trụy lạc nhất, bao nhiêu nữ nhân yêu thương nhung nhớ, bao nhiêu quan to quý nhân ném tú cầu, đến cả thư sinh nhã nhặn nhất cũng tranh nhau lên thuyền của hắn.
Yến Tam Hợp nghe đến đó, nhịn không được muốn hỏi giùm Lý Bất Ngôn một câu.
"Người đến phủ Kim Lăng hỏi thăm ngươi trở về nói, trên thuyền của ngươi có nam nhân, cũng có nữ nhân, ngươi đến cùng..." Nàng không nói tiếp, sợ người ta xấu hổ.
Nào biết Đổng Thừa Phong rất hào phóng thừa nhận.
"Không hoang đường thì uổng tuổi thiếu niên, trong xương cốt cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, đã tổn thương lòng nữ nhân, cũng làm tổn thương lòng nam nhân, ai cũng muốn có được chữ tình từ ta."
Nửa khuôn mặt bị chôn vùi trong bóng tối.
"Ngựa hoang trên thảo nguyên thì lấy đâu ra tình, đều như một giận gió lướt đến rồi đi, đâu phải chỉ mấy đêm nồng say với mấy câu tâm mình là có thể móc ra được."
Tin đồn đôi khi chính là sự thật.
Yến Tam Hợp ngả người về sau, đảo qua bàn tay đang cầm đàn của hắn, bàn tay này quả thật xinh đẹp, thon dài như trúc, từng móng tay đều được cắt tỉa sạch sẽ.
Chỉ dựa vào đôi tay này, hắn đã có tư cách khiến cho nam nhân, nữ nhân đều điên cuồng vì hắn.
"Có người nói với ta, tính tình ngươi sớm muộn gì cũng bị người ta giết chết. Ta thà có người giết chết ta còn hơn." Đổng Thừa Phong đột nhiên thay đổi ngữ khí: "Tất cả nợ phong lưu của nam nhân khi còn trẻ, đều phải trả lại từng chút một, còn đau khổ hơn cả việc bị giết trực tiếp."
Yến Tam Hợp cũng không ngờ tới, hắn lại nói ra những lời như vậy, sửng sốt một lúc lâu, hỏi: "Quen biết tiên Thái tử như thế nào?"
"Ta nên dùng từ cơ duyên xảo hợp, hay là định mệnh để hình dung đây?" Ánh mắt Đổng Thừa Phong trống rỗng trong chốc lát: "Lúc ta sắp bị người ta giết chết, thì hắn xuất hiện."
Đi mãi bên sông không tránh khỏi bị ướt giày.
Tri phủ Kim Lăng lúc đó họ Đàm, tên Chính.
Đàm Chính có hai đứa con ruột, con trai tên Đàm Lâm, con gái tên Đàm Hàm.
Hai huynh muội đều yêu hắn đến chết đi sống lại, thế cho nên một người không muốn cưới, một người không muốn gả, khiến Đàm tri phủ đau hết cả đầu, vì thế bèn đưa thiệp mời cho Đổng Thừa Phong, mời hắn tới nhà đàn cho một khúc.
Đổng Thừa Phong khi đó cực kỳ cuồng vọng, hoàn toàn không để ý thiệp mời của tri phủ đại nhân gì.
Nào biết tối hôm đó, trên thuyền hắn có mấy người lao đến, đao vừa sáng đã trói hắn vào phủ đệ của Đàm tri phủ.
Hắn được sắp xếp vào ở trong một gian viện, Đàm tri phủ phái người tới hỏi hắn, có bằng lòng làm ấm giường cho thiếu gia nhà bọn họ hay không?
Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói không muốn.
Một lát sau, lại có người tới hỏi hắn, nói có chịu cưới tiểu thư nhà hắn hay không?
Hắn suy nghĩ một hồi vẫn trả lời là không muốn.
Lần này, hoàn toàn chọc giận Đàm tri phủ, lão đích thân tới cửa, bảo hắn chọn, một là gãy ba ngón tay, hai là làm ấm giường cho con trai lão.
"Ngươi chọn đứt ba ngón tay."
Đổng Thừa Phong ngẩng phắt đầu lên: "Sao ngươi biết ta sẽ chọn cái này?"
Làm ấm giường cho thiếu gia là làm đồ chơi, nhưng cưới con gái tri phủ, lại có thể danh chính ngôn thuận sống cuộc sống của người bình thường.
Yến Tam Hợp: "Ngươi đến cưới con gái của hắn còn không muốn, thì sao có thể phải làm người ấm giường cho người kia?"
Đổng Thừa Phong nhìn Yến Tam Hợp hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Vậy ngươi cũng biết, vì sao ta không muốn cưới con gái của ông ta ư?"
"Ngựa hoang không phải là thứ mà người bình thường có thể điều khiển được." Yến Tam Hợp: "Chỉ có thể nói, nàng không thuần phục được ngươi."
Đổng Thừa Phong: "Bởi vì nàng ấy không phải người ta thích ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Yến Tam Hợp nghe ra được ý khác trong lời này: "Cho nên ngươi có người thích ngay cái nhìn đầu tiên."
Đổng Thừa Phong như cười như không: "Để ta nói trước chuyện vì sao gặp hắn đã, rồi hẵng nói đến người ta thích, chuyện xưa rất dài, phải có thứ tự trước sau, chúng ta cứ từ từ mà nói."
Yến Tam Hợp thầm nghĩ cũng may Lý Bất Ngôn không có ở đây, nếu không thì đã bị hắn làm cho sốt ruột đến chết rồi.
"Được, ngươi từ từ nói!"
"Không sai, ta lựa chọn cắt ba ngón tay."
Sư phụ đặt cho hắn cái tên này, để cho hắn hùa theo quý nhân, nhưng hắn chưa bao giờ biết cái gì gọi là hùa theo.
Kêu hắn cưới một thiên kim tiểu thư không có chút tình cảm, dù cho có núi vàng núi bạc chồng chất trước mặt hắn cũng không chịu.
Đàm tri phủ cười gằn khen "Có chí khí", rồi cho hắn thời gian một canh giờ cuối cùng để suy nghĩ.
Hắn suy nghĩ cái rắm!
Ăn no uống đủ rồi lấy đàn ra đánh.
Ba ngón tay bị đứt thì đời này đừng hòng đánh được đàn nữa.
Hắn nghĩ đến sư phụ khổ sở dạy hắn cũng không dễ dàng, một canh giờ này, phải để cho sư phụ trên trời nghe thử cầm kỹ của mình có tiến bộ hay không.
"Yến Tam Hợp." Đổng Thừa Phong mỉm cười cổ quái: "Đây là một canh giờ ta tập trung nhất trong cuộc đời, trong đầu chẳng còn chút tạp niệm, không sợ ngón tay đứt, không lo lắng tương lại, chỉ có phút giây hiện tại. Ngươi đoán xem, trong cầm âm của ta thứ gì là nhiều nhất?"
Yến Tam Hợp nghĩ nghĩ: "Đoán không ra."
"Nhiều chút tham lam." Đổng Thừa Phong: "Thật ra trong lòng ta vẫn lưu luyến những ngày không kiêng nể gì, trái ôm phải ấp, vui sướng thoải mái biết bao."
Yến Tam Hợp: "Nói trắng ra, thì là sợ chết."
Đổng Thừa Phong rất muốn xuyên qua túi da của nàng, nhìn thấu toàn bộ linh hồn của nàng.
Nửa ngày.
Hắn thu ánh mắt lại, dựa về phía sau, thở ra một hơi thật dài.
Nha đầu này, vẫn giống nàng nhiều hơn.
Đơn giản, trực tiếp.
Yến Tam Hợp chỉ nghĩ tiếng thở dài này của hắn là than thở cho mình, vì thế lại hỏi: "Sau đó lại xảy ra chuyện gì?"
"Tiếng đàn vang lên, bị một quý nhân khác nghe thấy. Quý nhân kia đã liên tục ba ngày không ngủ, hắn nghe xong tiếng đàn của ta thì lại buồn ngủ."
"Tiên Thái tử Triệu Dung Dữ ư?"
"Đúng là hắn."
Cho dù đã rất nhiều năm trôi qua, nhưng lúc Đổng Thừa Phong nhớ lại đoạn quá khứ này, thì vẫn cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
Một khúc đàn xong, y ngồi trong viện, chờ người đến chặt đứt ngón tay mình đến.
Một canh giờ, không thấy người đến.
Hai canh giờ, vẫn không thấy người đến.
Đến đêm, có người từ bên ngoài đi vào.
Là một người trung niên, mặc một bộ đồ thư sinh, làm tư thế mới với hắn.
"Mang theo đàn, chủ tử nhà ta muốn gặp ngươi."
Người này một không bội kiếm, hai không cầm đao, dáng vẻ bình thường không có gì đặc sắc, nhưng Đổng Thừa Phong lại thấy run rẩy theo bản năng.
Ngựa hoang trên thảo nguyên, trời sinh có trực giác nhạy bén với nguy hiểm, trực giác nói cho hắn biết, người này không tầm thường.
"Người này là ai?" Yến Tam Hợp: "Đảm đương vai trò gì bên cạnh tiên thái tử?"
Đổng Thừa Phong: "Thị vệ thân cận nhất của tiên thái tử, Tiêu Trạch."
Tiêu Trạch dẫn hắn rẽ trái rẽ phải, đi vào một tòa viện.
Dưới đèn lồng trong sân, có một người đứng quay lưng, sau khi nghe được động tĩnh thì người nọ từ từ xoay lại.