Đổng Thừa Phong lấy cây đàn trong góc ra, đặt bên cạnh, bàn tay to lớn vuốt ve, cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào của mình.
"Ngươi, ngươi tiếp tục nói đi."
"Tâm ma của Chu Toàn Cửu là một vầng trăng máu, ta mất tròn ba tháng mới tra ra được, phát hiện Chu Toàn Cửu có liên quan đến án vu chú của tiên thái tử."
"Tranh..."
Cây Thất huyền cầm trong bọc vải đen phát ra một âm thanh trầm đục, khiến tim Yến Tam Hợp đập thình thịch.
Nhìn biểu cảmtrên mặt Đổng Thừa Phong, giống như có một hòn đá từ trên trời rơi xuống, đập mạnh vào đầu hắn.
Một lúc lâu sau, hắn mới tìm lại được giọng nói của mình: "Chỉ là một con tốt mà thôi."
Đầu óc của sư gia tốt đến mức đột nhiên hiểu ra được bản chất của sự việc.
"Vốn dĩ ta còn tưởng rằng, tâm ma này sẽ kết thúc ở đây, nhưng không nghĩ tới sự việc còn phức tạp hơn ta tưởng rất nhiều."
Yến Tam Hợp im lặng một lúc, rồi nói:
"Xuất hiện cùng lúc với vầng trăng máu trong tâm ma của Chu Toàn Cửu, còn có một đàn quạ, sau đó ta mới phát hiện, người thật sự có tâm ma, không phải Chu Toàn Cửu, mà chính là đàn quạ kia."
Bàn tay đặt trên đàn của Đổng Thừa Phong chợt căng thẳng, nắm chặt đến mức nổi cả gân xanh.
"Tại sao quạ lại có tâm ma?"
"Hỏi rất hay!"
Giọng Yến Tam Hợp trầm xuống.
"Thật ra, những con quạ đó là những oan hồn đã chết trong vụ án vu chú của thái tử, chúng chỉ lợi dụng tâm ma của Chu Toàn Cửu để giải tâm ma của mình."
"Tâm ma của, của chúng là gì?"
"Bố cáo chân tướng vụ án vu chú cho cả thiên hạ được biết!"
"Tranh..."
Lại một tiếng đàn, phát ra tiếng nghèn nghẹt.
Đổng Thừa Phong chăm chú nhìn Yến Tam Hợp, hốc mắt sâu thẳm, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nhưng lúc này, trong mắt hắn hiện lên không phải là kinh ngạc hay không thể tin được, mà là một loại vui mừng "thì ra là vậy."
"Đổng Thừa Phong, đây là mục đích thật sự của ta, dùng trăm phương nghìn kế, vắt óc, mạo hiểm cả tính mạng để bắt ngươi."
Yến Tam Hợp cầm miếng ngọc bội của mình lên.
"Miếng ngọc bội này không phải của ta, mà là của Đường Kiến Khê sư đệ đồng môn với tiên thái tử tặng ta, bởi vì tâm ma, nênta đã tìm thấy ông ấy."
"Ha ha ha ha ha..."
Đổng Thừa Phong lại bật cười ha hả.
Hắn cười đến nỗi nếp nhăn nơi khóe mắt xô vào nhau, nước mắt từ từ chảy xuống khóe miệng, nhưng không hề đắng chút nào.
Thật ngọt.
Triệu Dung Dữ, ngươi dùng cách này để kêu oan cho mình sao?
Ngươi thật con bà nó được lắm!
Yến Tam Hợp nhìn hắn cười, trong lòng lại trầm xuống, nụ cười này không có ý cười, mà lại toàn là nỗi buồn.
Hắn đang buồn điều gì?
Buồn vì ai?
Vì Triệu Dung Dữ, hay vì bản thân hắn?
Một lát sau, Đổng Thừa Phong ngừng cười, đưa tay cởi vài cúc áo trên cổ, xắn tay áo lên, đập bồm bộp lên mặt bàn.
"Trong xe có rượu không?"
"Không có."
"Có!"
Bệ Chiêu ném vào một chiếc túi da dê.
Đổng Thừa Phong bắt lấy, mở nắp, uống khà khà hai ngụm, lau miệng, chửi thề: "Khốn kiếp, mạnh thế, đã đời quá!"
Yến Tam Hợp hoàn toàn choáng váng.
Có phải người này đã lột bỏ hoàn toàn lớp da già nua xảo quyệt của một sư gia, sau đó khoác lên lớp da phóng đãng ban đầu của mình rồi không?
"Con người ta, bình thường không nói nhiều, chỉ khi uống rượu mới nói thêm vài câu."
Đổng Thừa Phong vẻ mặt vô tư: "Đã sáu năm rồi, đây là lần đầu tiên ta uống rượu."
Yến Tam Hợp lập tức nghe được ẩn ý trong lời nói này: "Có phải sáu năm trước, ngươi đến bên cạnh Hán Vương phải không?"
Đúng, vậy mà đã được sáu năm rồi.
Đổng Thừa Phong hờ hững nhướng mày, tránh né chủ đề nặng nề này.
"Tiểu nha đầu rất thông minh, xem ra phụ mẫu người cũng là người thông minh."
Sao nghe giống già mà không nên nết thế này?
Yến Tam Hợp cố ý trầm mặt, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: "Rượu cũng có rồi, đến lượt ngươi kể chuyện rồi."
Đổng Thừa Phong ngược lại rất vui vẻ: "Nói đi, nha đầu, muốn nghe chuyện gì?"
"Muốn nghe về thân thế của ngươi; ngươi và tiên thái tử quen nhau thế nào? vì sao lại đến phủ của hắn làm cầm sư? Những gì ngươi đã thấy và nghe trong những năm ở phủ tiên thái tử? Sau này vì sao lại rời phủ thái tử. Còn có..."
Yến Tam Hợp nhìn hắn.
"Phủ tiên thái tử, rốt cuộc là ai làm nội ứng của Triệu Vương, có phải là Hạ tài nhân khéo tay hay không? Còn Thẩm Đỗ Nhược đóng vai trò gì trong chuyện này?"
"Ngươi còn biết cả Thẫm Đỗ Nhược cơ à?"
Đổng Thừa Phong lộ ra vẻ mặt khó tin: "Biết được bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm."
Yến Tam Hợp: "Biết được y thuật của nàng rất giỏi; bị cha tính kế, vào phủ thái tử làm nữ y; còn biết nàng...là người sống sót duy nhất sau vụ án vu chú."
Nha đầu à!
Những điều này ngươi không nên biết.
Đổng Thừa Phong chậm rãi cụp mắt xuống, giấu đi những giọt nước mắt sắp trào ra.
Điều ngươi cần biết nhất, là cha ngươi là ai? Nương ngươi là ai?
Còn có.
Ngươi là ai?
Yến Tam Hợp nhạy bén phát hiện, tính tình Đổng Thừa Phong lại thay đổi.
Từ ánh mắt, đến biểu cảm, thậm chí mỗi một sợi tóc đều nhuộm một cảm xúc gọi tên "bi thương" lặng lẽ thấm đượm ra ngoài.
Điều này khiến cả người hắn bớt đi một chút cảm giác áp bức, nhiều lên một chút yếu đuối hiếm gặp.
Nàng không thúc giục, mà im lặng chờ đợi.
"Thân thế của ta rất đơn giản."
Đổng Thừa Phong cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Ta là người Tây Vực, dân tộc Khương, cha nương ta sinh được tám người con trai, ta đứng hàng thứ sáu."
Một năm nọ, sư phụ du ngoạn về quê hương của bọn họ, đột nhiên nảy ra ý định mua một đứa con trai để sau này dưỡng già và lo ma chay hậu sự cho hắn.
Hơn trăm đứa trẻ đứng xếp hàng, sư phụ bắt chúng giơ tay ra phía trước, đi một vòng, chọn trúng hắn.
Hắn là người có đôi tay dài nhất trong đám trẻ.
Sư phụ đổi cho cha nương bốn con dê cái, một con bò cái tổng cộng là năm con gia súc để đổi lấy một mình hắn, sư phụ thường nói: tên nhóc ngươi đáng tiền lắm.
"Lúc đó, ngươi mấy tuổi?"
"Bảy tuổi, vẫn chưa có quần riêng, đều mặc lại quần rách của ca ca, mùa hè thì cởi truồng, trong nhà mười mấy miệng ăn, nghèo xác nghèo xơ."
Đổng Thừa Phong cười nói: "Chẳng có ai thương tiếc ta cả, chỉ có nương lúc tiễn ta, mới lau đi vài giọt nước mắt."
"Ngươi thì sao, có nỡ rời bỏ người nhà không?"
"Ta không nỡ cái rắm!" Đổng Thừa Phong: "Sư phụ ta nhìn cái biết ngay là người có tiền, tay còn trắng nõn mềm mại hơn cả da mặt của nữ nhân chỗ chúng ta.
Dê mẹ sinh dê con, bò mẹ sinh bò con, trong nhà có thêm mười con gia súc, bé thì được ăn cơm no, lớn thì cưới được vợ, đều thỏa đáng.
Hơn nữa, sư phụ mua ta về để dưỡng già lo ma chay cho ông, nên càng phải đối xử tốt gấp đôi với ta, nếu không sau này ông già rồi, nằm bất động trên giường, không sợ ta giở trò hay sao?"
Yến Tam Hợp nghe đến đây, mới hiểu tính cách hoang dã của người này từ đâu mà có... từ khi cha sinh mẹ đẻ đã khắc sâu vào xương tủy.
"Ông ấy có đối xử tốt với ngươi không?"
"Tốt cái rắm!"
Đổng Thừa Phong nhấp một ngụm rượu, nói: "Ngày nào cũng bắt ta luyện đàn, đánh sai một âm, sẽ bị ăn roi..."
Không vụt vào tay, không vụt vào mặt, mà quất vào sau lưng.
Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại xuất hiện, những năm đó lưng hắn không có một tấc thịt nào lành lặn, đi ngủ cũng phải nằm sấp.
"Lúc khổ nhất ta đã nghĩ đến việc chạy trốn, dù sao ông ta cũng không bắt được ta."
"Trốn chưa?"
"Còn chưa kịp trốn, ông ta đã đuổi ta đi, nói ta bùn nhão không trát nổi tường, không xứng làm đồ đệ của ông ta, muốn ta đi càng xa, cút càng xa càng tốt, đừng làm tổn thọ ông ta."
"Là một phép khích tướng ư?"
"Không phải, vì ta thật sự không có tiến bộ."
Đổng Thừa Phong nói đến đây, khẽ mỉm cười.
"Đứa trẻ lớn lên trên thảo nguyên, hàng ngày đều chạy nhảy tung tăng, chạy còn vui hơn cả chó với ngựa, làm sao mà ngồi yên một chỗ được? Một khắc cũng không ngồi yên được."