Đến gần, Tạ Tri Phi mới phát hiện là một người lạ.
Không ngờ, người lạ kia xoay người xuống ngựa, ôm quyền với Tạ Tri Phi: "Tạ đại nhân, có thể nói chuyện riêng một lát được không?"
Tạ Tri Phi nhìn cách ăn mặc của người nọ, nhảy xuống khỏi ngựa.
"Ngươi là..."
Người nọ lại gần, đè giọng xuống nói: "Lão đại bảo ta tới, trong tam thiên doanh hình như có động tĩnh khác thường."
Tam thiên doanh?
Tạ Tri Phi run rẩy.
Nương nó!
Tên khốn Triệu Ngạn Tấn kia hắn là điên rồi, không chỉ muốn giết người, còn thật sự muốn khởi binh tạo phản, may mà hắn tính được, kêu Bộ Lục để ý.
"Lão đại hỏi bây giờ nên làm sao?"
Tay phải Tạ Tri Phi nắm chặt đến nhói lên, hắn chợt nảy ra chủ ý.
"Nói cho lão đại nhà ngươi biết, cơ hội thăng quan phát tài sắp tới rồi."
Người nọ kinh ngạc nhìn Tạ Tri Phi, lập tức gật đầu rồi xoay người lên ngựa, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm mênh mông.
Tạ Tri Phi cũng vội lên ngựa, lúc sắp đến đầu hẻm thì hắn đột nhiên kéo dây cương chạy sang phía bên kia.
...
Cung Trọng Hoa về đêm, đám hạ nhân vội vã.
Trong sân viện yên tĩnh, Đổng Tiếu mặc bồ đồ đen đứng dưới mái hiên.
Trong phòng tỏa ra ánh sáng, chiếu vào trên mặt hắn, có thể mơ hồ nhìn ra khuôn mặt này lúc trẻ đẹp đến nhường nào.
Có người bước vào.
Là ám vệ bên cạnh Hán vương: "Vương gia mời sư gia qua đó một chuyến."
Khuôn mặt trắng bệch của Đổng Tiếu hơi ngẩng lên: "Có chuyện gì?"
"Cũng không có chuyện gì lớn, Vương gia không ngủ được, muốn mời sư gia qua nói chuyện."
"Chờ chút!" Đổng Tiếu xoay người trở về phòng, lúc đi ra, trên lưng đeo thêm một cây đàn: "Đi thôi!"
Ám vệ tò mò: "Sư gia, đàn này ở đâu ra thế?"
Đổng Tiếu: "Đời trước truyền lại."
Ám Vệ: "Cũng lâu năm rồi nhỉ."
Đổng Tiếu: "Ừ."
Ám vệ cười theo: "Ngày nào đó sư gia rảnh rỗi, có thể đàn cho tiểu nhân nghe một khúc không?"
Đáy mắt đen kịt của Đổng Tiếu hơi nổi lên gợn sóng.
Ngươi ấy hả?
Không xứng!
...
Trong thư phòng, Triệu Ngạn Tấn hoàn toàn ngồi không yên, liên tục đi tới đi lui trong phòng, trên trán chảy đầy mồ hôi.
Thời tiết quỷ quái này, sấm sét đánh không ngừng nhưng lại chẳng mưa, dấu hiệu này quá không ổn!
Cửa bị đẩy ra, Đổng Tiếu đi vào.
Triệu Ngạn Tấn giống như thấy được cọng rơm cứu mạng: "Bá Nhân, ngươi tới đúng lúc lắm, giúp ta xem lại coi chỗ nào cần..."
"Vương gia." Đổng Tiếu bước lên nhìn thẳng vào mắt Triệu Ngạn Tấn: "Bình tĩnh."
"Ngươi bảo ta bình tĩnh như thế nào đây?"
Triệu Ngạn Tấn nghiến răng nghiến lợi: "Lỡ như có gì sai sót thì bổn vương chỉ còn đường chết."
"Vậy bây giờ thu tay lại." Đổng Tiếu cười gằn một tiếng: "Vẫn còn kịp đấy."
Đầu óc Triệu Ngạn Tấn ong lên, giận dữ mắng: "Làm sao có thể!"
"Nếu không thế thì Vương gia còn lo lắng gì nữa?"
"Ta..." Triệu Ngạn Tấn chỉ vào bầu trời bên ngoài, hơi chột dạ nói: "Ngươi không cảm thấy hôm nay rất kỳ lạ sao?"
"Kỳ lạ với ai? Vương gia hay Cung Đoan Mộc?" Đổng Tiếu khẽ cười cười: "Ông trời dường như đối xử với ai cũng rất bình đằng cả!"
Lời này, khiến cho Triệu Ngạn Tấn thấy buông lỏng không ít.
Đổng Tiếu đặt đàn trên lưng xuống.
"Vương gia chưa từng nghe Bá Nhân đánh đàn, tối nay, ta sẽ đánh cho Vương gia một khúc, để Vương gia yên tâm."
Lúc này Triệu Ngạn Tấn mới phát hiện, hắn lại mang đàn tới.
Đổng Tiếu biết đánh đàn, thì hắn biết, chỉ là chưa bao giờ nghe, đây là lần đầu tiên.
Tiếng đàn đã vang lên trong thư phòng, trái tim Triệu Ngạn Tấn lập tức bình tĩnh lại.
Hắn sinh ra vào giờ lành ngày lành, từ nhỏ đến giờ vận may luôn tốt, lên chiến trường, còn có thể sống sót trong đám tử thi... Việc tiếp theo hắn làm có ba tầng sát cơ, còn có một chiêu tuyệt vời, giang sơn Hoa quốc này chắc chắn là của ta!
Không ai cướp được!
"Bá Nhân, ngươi đàn khúc gì vậy?"
"Quảng Lăng Tán."
"Có điển cố gì không?"
"Có!"
Đáy mắt Đổng Tiếu như có một mạch nước ngầm chảy qua.
"Chiến Quốc sách" ghi lại: Đại thần Hàn Quốc Nghiêm Trọng Tử và Tể tướng Hiệp Lũy có mối thù lâu năm, còn Nhiếp Chính và Nghiêm Trọng Tử bạn tốt. Cho nên hắn ám sát Hiệp Lũy vì Nghiêm Trọng Tử. Vương gia..." Hắn ngẩng đầu hờ hững cười: "Ngươi có hiểu thâm ý trong khúc nhạc này không?"
"Triệu Ngạn Tấn hơi sửng sốt, thâm ý gì?"
Đổng Tiếu nhẹ giọng nói: "Sĩ vi tri kỷ giả tử!"*
*Kẻ sĩ có thể chết vì tri kỷ.
...
Trong biệt viện.
Ngoại trừ Tạ Tri Phi, tất cả mọi người đều có mặt, lần cuối cùng quyết định chi tiết hành động ngày mai.
Thương lượng xong, Yến Tam Hợp ngước mắt lên, bình tĩnh nói: "Thành công hay thất bại đều nằm ở hành động này, mọi người tự chuẩn bị đi."
Vừa dứt lời, bỗng nhiên lại nghe một tiếng sấm vang lên trên đỉnh đầu.
Bùi Tiếu cứ như bị sét đánh, giật mình nói: "Yến Tam Hợp, ta luôn có cảm giác...."
"Bùi Minh Đình." Yến Tam Hợp chặn lời hắn: "Ngươi gọi ta là bà đồng, bà đồng cuối cùng nói với ngươi một câu, trong lòng ngươi nghĩ gì, thì chuyện đó sẽ thành như thế."
Bùi Tiếu: "Ta muốn ngày mai thuận lợi."
Yến Tam Hợp nhìn hắn, nói như đinh đóng cột: "Vậy ngày mai chắc chắn sẽ thuận lợi."
Đệt!
Tin bà đồng, được trường sinh!
Bùi Tiếu vung tay áo: "Xuất phát!"
Chu Thanh và Lý Bất Ngôn liếc nhau, lập tức rời đi.
Hoàng Kỳ và Đinh Nhất ôm quyền với Yến Tam Hợp, sau đó đi theo.
Bàn tay Chu Viễn Mặc nắm chặt, hít sâu một hơi: "Yến cô nương, chuyện ngày mai... phải cẩn thận!"
"Chắc chắn!"
Yến Tam Hợp nhìn theo mọi người rời đi, cụp mắt ngồi xuống ngưỡng cửa, khẽ thở ra một hơi, ánh mắt hơi mông lung.
Đổng Thừa Phong, không biết giờ phút này ngươi đang nghĩ gì?
Ta đang nhớ về người đó!
Nghĩ xem rốt cuộc ngươi là loại người gì?
Nghĩ xem ngươi và người đó có câu chuyện như thế nào?
Muốn biết ngươii vì sao lại cam tâm tình nguyện, đi vào chiếc lồng sắt kia?
Còn nghĩ ngươi.... Vì sao lại đàn khúc nhạc đó cho ta?
Tạ Tri Phi vừa bước vào sân, đã thấy màn này.
Thiếu nữ ngồi ở ngưỡng cửa, khủy tay chống đầu gối, bàn tay đỡ cằm, không nhìn ra tâm tình gì trên mặt, chỉ thấy đôi lông mày thanh tú kia khẽ nhíu lại như có tâm sự gì đó.
"Yến Tam Hợp?"
Yến Tam Hợp ngẩng đầu, chỉ thấy Tạ Tri Phi mặc quan bào võ tướng, đứng trước mặt nàng.
Tim hẫng đi một nhịp.
Sao hắn lại tới đây?
Có chuyện gì vậy?
Không phải đã nói...
Còn chưa kịp nghĩ tiếp thì bàn tay người đã đã đưa qua.
Yến Tam Hợp không chút do dự đặt vào.
Tạ Tri Phi hơi dùng sức, kéo nàng lên, sau đó ôm nàng vào trong ngực.
Yến Tam Hợp bỗng cứng đờ.
Hắn dựa gương mặt lên đầu nàng, khẽ nói: "Vừa nhận được tin tức, Hán vương quyết tâm đập nồi dìm thuyền, Tam thiên doanh đã có động tĩnh."
Giọng nói vừa khẽ khàng vừa rung động.
Yến Tam Hợp ngửi thấy mùi bụi bặm gió sương trên người hắn, cắn môi: "Không phải chuyện tốt, nhưng lại là chuyện tốt."
Tạ Tri Phi cũng không kinh ngạc khi nghe nàng nói thế.
Đúng là chuyện tốt, như thế sẽ chứng thực việc Hán Vương là loạn thần tặc tử, cả đời này không thể nào xoay chuyển được.
Cũng có lo lắng...
Ngôi sao rơi kia, rốt cuộc sẽ ứng nghiệm lên người nào của hoàng tộc?
Hán vương?
Thái tử?
Hoàng thái tôn?
Hay là người trên long ỷ?
"Ngày mai ta sẽ bề bộn nhiều việc, đại khái cũng không có thời gian đến biệt viện." Hắn dùng mặt cọ cọ vào tóc nàng: "Nếu phía Đổng Thừa Phong thuận lợi, thì nàng không cần chờ ta mà cứ trực tiếp rời đi, đi càng xa càng tốt."
"Ngươi sẽ theo đuổi ta chứ?" Nàng hỏi.
"Sẽ!"
Yến Tam Hợp khẽ cong mày.
"Không cần ngươi đuổi theo, ta sẽ trở về, ngươi chỉ cần dọn dẹp sạch tàn cuộc, rồi chờ chúng ta là được."
Tạ Tri Phi bật cười đáp lại một chữ: "Được!"
"Lỡ như... Cẩm Y Vệ thật sự đuổi theo, ngươi và tiểu Bùi gia phải phủi sạch quan hệ trước."