Triệu Ngạn Tấn chỉ cảm thấy lửa giận dâng lên, thiêu đốt hết bốn kinh tám mạch của hắn.
Hắn thượng vị, bên nhánh Thái tử hẳn phải chết không nghi ngờ.
Suy bụng ta ra bụng người, Thái tử lên ngôi, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
"Bây giờ, con đường trước mặt Vương gia có hai, thứ nhất, Vương gia trở lại đất phong, từ nay về sau an phận sống qua ngày, chờ đợi ông trời giơ cao đánh khẽ."
Đổng Tiếu ngừng một hồi lâu, lại nói: "Thứ hai, nhắm chuẩn thời cơ, xoay chuyển Càn Khôn, cho con cháu đời sau một con đường sống."
"Câm miệng!" Triệu Ngạn Tấn giả vờ cả giận nói: "Chuyện đại nghịch bất đạo như thế, ngươi cũng dám nói trước mặt bổn vương hả!"
Đổng Tiếu ngẩn ra, cúi đầu im lặng thật lâu, từ từ nằm sấp xuống đất.
"Bá Nhân xin Vương gia lựa chọn. Đi con đường thứ nhất, ngày mai Bá Nhân sẽ rời khỏi Vương gia, từ nay về sau nhàn vân dã hạc, bốn bể là nhà, không hỏi tục sự."
"Ngươi..."
"Nếu đi con đường thứ hai, Bá Nhân nguyện làm tiền vệ của Vương gia, cùng Vương gia lên núi đao, xuống biển lửa, không sợ hãi."
Đổng Tiếu ngẩng đầu, kiên định nhìn Triệu Ngạn Tấn, gằn từng chữ mạnh mẽ nói: "Vương gia, một tướng công thành, vạn cốt đều khô, thắng làm vua thua làm giặc, Bá Nhân xin Vương gia lựa chọn."
Tim Triệu Ngạn Tấn đập thình thịch, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nào có hai con đường gì, rõ ràng trước mắt chỉ còn lại có một con đường có thể đi - từ xưa đến nay, phàm là kẻ muốn đoạt cái ghế kia, đã thua thì chỉ có một chữ chết.
Nhưng nếu để hắn phản phụ thân...
"Bá Nhân, ngươi có biết bệ hạ..."
"Bệ hạ già rồi, nhưng Vương gia vẫn còn trẻ."
Giọng Đổng Tiếu nặng nề:
"Vả lại Vương gia đừng quên, năm đó bệ hạ vì được ngồi lên cái ghế kia, cũng không hề nhân từ nương tay, nếu hắn mềm lòng một chút, do dự một chút, thì giờ phút này người ngồi ở trên long ỷ kia, đã là tiên thái tử rồi."
Ánh mắt Triệu Ngạn Tấn hung dữ như sói.
Im lặng thật lâu.
Hắn bỗng kiên quyết hơn bao giờ hết: "Bổn vương, lựa chọn con đường thứ hai!"
......
Mười tám tháng giêng, Đinh Nhất phong trần mệt mỏi trở về.
Yến Tam Hợp nhận được tin, lập tức bảo Thang Viên và Lan Xuyên chuẩn bị cơm nóng.
Lúc Đinh Nhất rửa mặt ăn cơm, Tạ Tri Phi và Tiểu Bùi gia vội vàng đi đến, theo sau còn có Chu Viễn Mặc.
Chu Viễn Mặc một đêm bạc đầu, dẫn ra vô số lời đồn nhảm.
Năm trước, hắn lại dâng thư, xin từ chức giám chủ Khâm Thiên Giám, Hoàng đế giữ lại không nói gì.
Lúc này đây, Chu Viễn Mặc không phải muốn lấy lùi làm tiến, mà thực sự có ý muốn lùi lại.
Nam tử Chu gia chưa bao giờ sống lâu.
Mấy đứa con đời sau, cũng không có người tư chất xuất chúng.
Cho dù có, hắn cũng không có thời gian, nâng nó lên tọa trấn Khâm Thiên Giám.
Hắn nói với hoàng đế "Chu gia đi xuống dốc", thực sự không phải giả.
Thịnh cực tất suy.
Vận may của Chu gia đều bị Chu Toàn Cửu phá hỏng hết rồi, không bằng, lui về phía sau một bước, còn có thể bảo toàn già trẻ một nhà.
Sắc mặt Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu cũng không tốt, cực kỳ mệt mỏi.
Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên.
Hai nhà Bùi, Tạ nước lên thì thuyền lên không nói, hai người bọn họ cũng thành bánh bao nhân thịt của thành Tứ Cửu, ai thấy đều phải khen một tiếng thanh niên tài tuấn, bà mối tới cửa cầu hôn, hết người này đến người khác.
Cực kỳ bận rộn.
Các thanh niên tài tuấn vì lời nói của Triệu Hoài Nhân, mà chẳng dám đến biệt viện, chỉ sợ phá hỏng chuyện vào thời điểm mấu chốt.
Đinh Nhất dùng cơm xong, lau miệng, vội vàng đi vào phòng khách, trên người còn đeo một túi đồ.
Hắn cởi túi đồ xuống, móc một bức tranh ra: "Yến cô nương, ngươi xem."
Yến Tam Hợp nhận lấy bức tranh, vừa mở ra, trái tim phút chốc ngừng đập.
Trên bức tranh là một chiếc thuyền.
Đầu thuyền, nam tử áo trắng ngồi trên mặt đất, trên hai đầu gối đặt một cây đàn thất huyền, hai tay phủ lên đàn.
Hắn xõa tóc, cởi áo, để lộ cần cổ thon dài, lồng ngực to lớn, phong lưu ngang ngạnh nói không nên lời.
Thứ câu hồn nhiếp phách nhất là đôi mắt nhìn ra phía xa xăm của hắn, hốc mắt thật sâu lõm xuống, không khỏi khiến cho người ta tưởng tượng rằng, hắn đang nhìn cái gì đó?
Yến Tam Hợp đưa bức tranh cho Tạ Tri Phi.
Cho dù chưa từng gặp người thật, nhưng Tạ Tri Phi liếc mắt đã nhận ra, người này với người trong tranh Yến Tam Hợp vẽ là cùng một người... Đổng sư gia của Hán vương phủ!
Một sư gia tinh thông mưu tính.
Một cầm kỹ phong hoa tuyết nguyệt.
Nếu không phải bức tranh này, Tạ Tri Phi không thể tưởng tượng hai người lại là một.
Thật nương nó bất ngờ.
Bức họa chuyền một vòng trong tay mọi người, cuối cùng trở lại trên tay Yến Tam Hợp.
"Đinh Nhất, bức họa này ở đâu ra?"
"Yến cô nương, bức họa này là do các chủ Quần Phương Các bên bờ sông Tần Hoài cất giữ, ta tốn hai ngàn lượng bạc, các chủ mới bằng lòng đưa cho."
Chu Viễn Mặc vội nói: "Bạc này Chu gia trả, phí vất vả Đinh gia đi về cũng đều đến Chu gia lấy."
"Chuyện tiền bạc, nói sau." Yến Tam Hợp nhìn Chu Viễn Mặc: "Đinh Nhất, người này họ gì, tên gì?"
"Họ Đổng, tên Thừa Phong."
"Họ Đổng?"
"Xem ra Đổng sư gia này vẫn dùng họ cũ của hắn." Đinh Nhất: "Yến cô nương, Đổng Thừa Phong này không phải nam kỹ, cũng không phải cầm kỹ, mà là một nhạc công."
Yến Tam Hợp nhíu mày: "Có gì khác nhau sao?"
Tạ Tri Phi ngồi đối diện Yến Tam Hợp: "Cầm kỹ là nô tịch, cầm sư thì không phải, hắn không cần lấy lòng bất cứ ai, đánh đàn là vì sở thích."
Thì ra là thế.
Yến Tam Hợp: "Hắn là người nơi nào? Phủ Kim Lăng sao?"
Đinh Nhất: "Đổng Thừa Phong không phải người phủ Kim Lăng, không có ai biết hắn từ đâu tới, hắn dùng tiền thuê một du thuyền trên sông Tần Hoài, cả ngày ngoại trừ uống rượu, ngủ, thì là đánh đàn."
Yến Tam Hợp: "Phụ mẫu hắn là ai, nhân sĩ ở đâu, huynh đệ trong nhà có mấy người, không hỏi thăm được sao?"
Đinh Nhất gật đầu: "Cũng không hỏi thăm được."
"Người này giống như một một trận gió, thoáng cái thổi tới phủ Kim Lăng, khi đám người phát hiện trên sông Tần Hoài có nhân vật số một như vậy, thì thanh danh Đổng Thừa Phong lập tức vang dội.
Hai bên sông Tần Hoài đều là Tần Lâu Sở Quán, hạng người nào cũng có.
Khi Đổng Thừa Phong vui vẻ, sẽ đàn một khúc với kỹ nữ, ăn mày.
Lúc mất hứng, thì có tốn bao nhiêu tiền hắn cũng chẳng gẩy dây đàn.
Nghe nói, khúc đàn của hắn, vừa có thể khiến cho người ta thoải mái cười to, lại có thể làm cho người ta che mặt mà khóc."
Nói tóm lại chỉ có một chữ: Hay!"
"Yến cô nương."
Đinh Nhất cảm thán: "Đã qua nhiều năm như vậy, ta vẫn còn có thể tìm được chân dung của hắn, nghe ngóng được tin tức của hắn, một là bởi vì cầm nghệ của hắn rất hay; hai là bởi vì người này rất được nữ nhân yêu thích.
Kỹ nữ hai bên sông Tần Hoài, đều lấy việc quen biết hắn làm đề tài câu chuyện.
Nghe nói kỹ nữ nào có thể lên thuyền nghe hắn đàn một khúc, thì hôm sau giá trị con người cũng tăng lên.
Khoa trương nhất là, rất nhiều thiên kim tiểu thư thế gia nhìn hắn nghe nhạc của hắn, thì lập tức tương tư, kêu la không phải hắn thì đừng gả."
Khoa trương đến thế sao?
Yến Tam Hợp yên lặng liếc Lý Bất Ngôn một cái.
Các nàng đều từng tận mắt thấy Đổng Thừa Phong, ngoại trừ vóc dáng cao, hốc mắt sâu, thì không cảm thấy hắn xuất chúng bao nhiêu!
Hẳn là vì tuổi đã đến trung niên?
Yến Tam Hợp nhíu mày, suy nghĩ một chốc, lại hỏi:
"Đổng Thừa Phong này ngoại trừ đánh đàn giỏi, khiến nữ nhân yêu thích ra thì còn có gì đặc biệt?"