Hắn nghĩ mãi mà không rõ vì sao thế đạo này lại như thế, nhưng hắn hiểu được, một nữ nhân đến đại tiểu tiện cũng phải dựa vào người khác là đáng thương thế nào.
Từ đó về sau, hắn càng chịu khó đến tiền việc giúp nàng, lúc học đàn cũng càng nghiêm túc, ban đêm ngủ ở trên giường, ngón tay lại gảy trên bụng.
Lưu Trinh càng thêm chịu khó dạy hắn, thỉnh thoảng còn kêu nha hoàn may cho hắn mấy bộ xiêm kia, tặng cho vài miếng điểm tâm.
Có một lần sau giờ ngọ, Lưu Trinh ngủ thiếp đi trong xe lăn, hắn dừng lại, nhìn mặt nàng, bỗng nhiên nổi lên suy nghĩ muốn sờ mặt nàng.
Qua vài ngày nữa, suy nghĩ này đã thay đổi, hắn muốn hôn khẽ lên mặt nàng.
Lại qua vài ngày, suy nghĩ lại khác, hắn muốn ôm nàng.
Nàng rất nhẹ, ngày đó lúc hắn bế nàng lên, chẳng tốn chút sức lực nào, tựa như đang bế một cong lông vũ vậy.
Trong lòng có tâm sự, có thể giấu trên mặt, nhưng không giấu được tiếng đàn.
Lưu Trinh hỏi: "Ngươi có tâm sự gì ư?"
Mặt hắn đỏ như cua hấp chín.
Lưu Trinh thấy hắn không nói lời nào, nói: "Trong tiếng đàn của ngươi có sự triền miên, là có người trong lòng sao."
Hắn gật đầu.
Lưu Trinh nói: "Đã có người trong lòng thì thành thật nói với công tử nhà ngươi, sớm cưới về sống qua ngày đi."
Hắn không biết lấy dùng khí từ đâu: "Ta nói với công tử nhà ta, nếu hắn đồng ý thì ngươi có đồng ý không?"
Lưu Trinh ngây ngẩn cả người, rất lâu sau lại bảo hắn cút.
Hắn cút ra ngoài, một hồi lại lăn vào lại, trong tay còn cầm một túi tiền.
Mấy năm nay hắn làm gã sai vặt, để dành được mười mấy lượng bạc, cất trong túi tiền này.
Hắn nói: "Đây là toàn bộ tài sản bây giờ của ta, chờ sau khi công tử nhà ta trúng cử nhân, tiền lương mỗi tháng còn có thể nhiều hơn một chút."
Hắn nói: "Ta theo công tử nhiều năm, ta thấy hắn chắc chắn có thể trúng cử nhân, tương lai còn có thể làm quan lớn, ngươi theo ta chịu khổ vài năm, sau đó có thể hưởng phúc."
Hắn nói: "Chân nàng bị hỏng nhưng sức khỏe không sao, chúng ta còn có thể sinh, nàng chịu trách nhiệm sinh, ta chịu trách nhiệm nuôi, không để nàng tốn chút sức nào."
Hắn còn nói: "Công tử đối xử với ta rất tốt, ta đi cầu hắn, hắn chắc chắn sẽ đồng ý."
Cuối cùng hắn nói: "Lưu Trinh, ta sẽ coi nàng là người."
Môi nàng áp sát vào... Cảm giác như giọt sương sớm mai, như mưa phùn mùa xuân, như rượu ủ lâu năm.
Tạ Tiểu Hoa không khát, hắn rồi.
Công tử đi thi ba ngày, bọn họ triền miên ba đêm.
Ngày cuối cùng, lúc trời sắp sáng, hắn nói: "Chờ công tử có kết quả thi ta sẽ nói với hắn."
Nàng ở trong lòng hắn, giống như một con mèo nhỏ, ngoan ngoãn gật đầu.
Trên bảng có tên công tử, thứ tự còn nằm ở phía trước, bái sư, thăm bàn bè, tiếc ở trường, bận tối mày tối mặt.
Hắn không thoát thân được, đi đâu cũng phải đi theo, cũng không tìm được thời gian để nói.
Ngay sau đó là lúc áo gấm về quê.
Trong lúc vội vàng hắn nói lời từ biệt với Lưu Trinh, nhiều lần dặn dò nàng, nhất định phải chờ hắn trở về.
Trên đường về quê, hắn nói thật với công tử.
Công tử im lặng suốt dọc đường, kêu hắn suy nghĩ cho kỹ, nói nàng lớn tuổi hơn hắn nhiều như vậy, còn nói người nhà họ Tang sẽ không buông tha cho nàng.
Lúc này, hắn mới phát hiện mình nghĩ quá đơn giản.
Giữa hắn và Lưu Trinh còn có một Tang gia.
Hồi hương nửa năm, công tử được việc trong kinh, hồi kinh làm quan.
Trên đường đi hắn nói với công tử mình đã suy nghĩ cẩn thận... chỉ cần nàng bằng lòng gả, hắn sẽ cưới, Tang gia không thể ngăn được.
Công tử lại im lặng suốt một đường, nói chuyện không đơn giản như vậy.
Trở lại kinh thành, hắn dàn xếp cho công tử xong, đầu tiên là đến biệt viện cũ kia..
Người ra mở cửa, là nha hoàn lớn tuổi bên cạnh Lưu Trinh.
Hắn hỏi Lưu Trinh đâu rồi?
Nha hoàn kia yên lặng nhìn hắn một hồi, dẫn hắn đến sương phòng Lưu Trinh ở.
Trong sương phòng không có Lưu Trinh, chỉ có một bài vị lạnh như băng, và một cây đàn cũ.
Lưu Trinh đã chết.
Chết vào một đêm khuya đầu thu.
Lúc chết, dưới thân còn đang chảy máu, một thai nhi năm tháng tuổi, vừa mới sảy mất mấy canh giờ.
Chuyện mang thai không thể giấu được, người Tang gia tìm tới cửa.
Bọn họ ép Lưu Trinh nói ra gian phu là ai.
Bọn họ mắng nàng là dâm phụ, tiện nhân, kỹ nữ, trào phúng nhổ nước bọt trên người nàng.
Cuối cùng con trai của Lưu Trinh tát nàng một cái, nói: "Sao ta lại có một mẫu thân không biết xấu hổ như ngươi!"
Đêm đó, Lưu Trinh nuốt vàng tự sát.
Ta hỏi nha hoàn kia, nàng có để lại lời nào cho ta không, nha hoàn kia nói để lại một câu.
Giọng Tạ Tiểu Hoa nghẹn ngào, tay nắm chặt thành nắm đấm.
"Nàng ấy nói: Cảm ơn chàng đã để ta được làm người ba ngày!"
Trong phòng, yên tĩnh không có chút âm thanh.
Đến Chu Thanh trì độn nhất, hốc mắt cũng hơi phiếm hồng.
Lý Bất Ngôn lau nước mắt, trong lòng hối hận: "Tạ tổng quản, xin lỗi, vạch trần chuyện đau lòng của ngươi."
Tạ Tiểu Hoa quay lưng, lấy tay áo lau nước mắt, nhếch miệng cười nói: "Ai da, Lý cô nương, ngàn vạn lần đừng nói như vậy, nhiều năm như vậy lão nô đã buông xuống rồi."
Yến Tam Hợp khịt mũi: "Buông xuống rồi vì sao vẫn một mình?"
"Cũng tìm rồi, nhưng không hợp ý." Tạ Tiểu Hoa thở dài: "Lão gia còn giúp lão nô chọn một cô nương tốt nữa kìa."
Yến Tam Hợp: "Không thích à?"
"Cũng không phải không thích." Tạ Tiểu Hoa cười tự giễu: "Là ta cảm thấy vô nghĩa quá, ta vừa béo vừa già, ngươi nói nàng cần gì ở ta chứ, cần cái đống thịt mỡ này à?"
Yến Tam Hợp dịu dàng nói: "Vậy là vẫn chưa buông xuống."
"Yến cô nương."
Tạ Tiểu Hoa thu nụ cười lại: "Không phải chuyện gì cũng có thể buông xuống được, hai mạng người, đều là vì ta."
Hắn nhìn về phía Tạ Tri Phi: "Nếu đứa bé kia còn sống, hẳn phải lớn hơn Tam gia rất nhiều tuổi."
Cũng khôi ngô tuấn tú.
Cũng có một cái miệng ngọt ngào.
Cũng sẽ gọi hắn "Tiểu Hoa, Tiểu Hoa" như tam gia.
Năm tháng, tay chân đã phát triển rồi.
Hắn làm bừa, mẫu tử họ phải chịu thay hắn, dựa vào đâu mà hắn có thể yên tâm thoải mái thành hôn, sinh con, hưởng niềm vui gia đình chứ!
Hắn là muốn cho Lưu Trinh dưới đó xem, nam nhân cũng có thể giữ cả đời vì nữ nhân đã chết.
Hắn thực ra cũng không giữ gì lắm, cũng đi dạo mấy kỹ viện, hoa lâu không ít, bây giờ trong hoa lâu còn có tình nhân của hắn mà.
"Tạ Tiểu Hoa, hèn gì ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?" Tạ Tri Phi rưng rưng nước mắt: "Hóa ra là muốn ta dưỡng lão đưa tang cho ngươi đó à!"