Triệu Ngạn Tấn nhận lấy chung rượu, uống một hơi cạn sạch.
"Năm đó ở Bắc Địa, phụ hoàng cưỡi trên lưng ngựa cao, chỉ huy thiên quân vạn mã, quay đầu kêu Tấn nhi một tiếng, một khắc kia, con trai sẵn sàng bấp chấp mạng sống, mà đấu tranh anh dũng vì phụ hoàng."
Vĩnh Hòa đế nghe thấy lời này thì sắc mặt hơi rung động.
Tại sao hắn lại cưng chiều đứa con trai này?
Ngoại trừ dáng dấp ra, quan trọng hơn là đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ đã liều mạng trên chiến trường, ngay cả cái chết cũng không sợ.
Hỏi hắn tại sao làm như vậy?
Hắn nói: Ta muốn đánh thắng trận thay phụ thân.
"Con trai ngoan!"
Hoàng đế nhìn đứa con trai giống hắn nhất này, không khỏi tán thưởng một câu.
Thế cục trong triều, đã đến tình trạng khó mà cân bằng, mấy ngày trước, hắn gọi Tạ Đạo Chi đến gặp.
"Đạo Chi xưa nay tính tình trầm ổn, sao gần đây lại hành sự gấp gáp như thế?"
Tạ Đạo Chi quỳ xuống nói: "Bệ hạ, thần có tư tâm."
"Hay cho một thần tử có tư tâm." Vĩnh Hòa đế cười gằn một tiếng: "Tư tâm cầm lên trên triều đình nói, ngươi còn cần mũ quan trên đầu nữa không?"
Tạ Đạo Chi cúi đầu: "Thần có tội, thần đáng chết."
Vĩnh Hòa đế thấy thái độ của hắn như vậy, cũng nguyện ý làm người hòa giải, dù sao cũng là con mình có lỗi trước.
"Mang tấu chương về, ở nhà suy nghĩ tlại ba ngày, ta sẽ bỏ qua không nói việc này nữa."
Tạ Đạo Chi đứng thẳng dậy, nghiêm mặt nói: "Bệ hạ có thể khiếnthần lấy lại tấu chương, nhưng không thể khiến cho tất cả mọi người lấy lại tấu chương. Thần vì tư, bọn họ cũng vì tư sao? Xin bệ hạ minh giám."
Vĩnh Hòa đế bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, trong lòng chợt cả kinh.
Tấu chương buộc tội Hán vương mấy ngày gần đây như tuyết bay tới, Tạ Đạo Chi ta là tiểu nhân, mấy văn võ bá quan trong triều cũng là tiểu nhân hết ư?
Bệ hạ à, mọi người biết rõ ngài chê Thái tử, độc sủng Hán vương, lại còn liều chết dâng thư, là vì sao chứ?
Tại sao?
Vì thân phận.
Từ xưa trưởng ấu có thứ tự, đích thứ khác biệt, đây là quy củ mấy ngàn năm truyền lại.
Quy củ là dùng để tuân thủ, một khi phá, thì hậu quả là gì?
Ngày khác sử sách hạ bút, sẽ viết về ngài như thế nào đây?
Giờ khắc này, Hoàng đế mới ý thức được tính nghiêm trọng của tình thế, vì vậy mới có cuộc nói chuyện của hai cha con hôm nay.
"Tấn nhi đến kinh thành mấy tháng rồi?"
"Bẩm phụ thân, tròn năm tháng rồi."
Vĩnh Hòa đế gật gật đầu: "Đất phong không thể một ngày vô chủ, uống rượu mừng của Thái Tôn xong thì con hãy trở về đất phong đi, lần này bắc chinh, không cần đi theo nữa."
Một chậu nước lạnh, hắt xuống đầu.
Triệu Ngạn Tấn cả kinh đến đăm chiêu.
"Phụ thân, vì sao lại thế? Người rõ ràng đã khâm điểm con trai và người ngự giá thân chinh."
Vĩnh Hòa đế đưa tay vỗ vai con trai.
"Mấy năm nay ngươi đông chinh tây chiến thay trẫm, để lại cả thân thương tật, trẫm nghe nói thắt lưng của con gần đây không được tốt."
"Chẳng qua là lúc trở trời lại đau một chút, cũng không có gì đáng ngại."
"Phụ thân đã hơn sáu mươi, xuất chinh bắc địa, con trai dù thế nào cũng thấy không yên lòng, xin phụ thân thành toàn hiếu tâm con trai."
"Phụ thân biết con trước giờ có hiếu, nhưng Tấn nhi à..."
Thái tử mặc dù không được, nhưng thái tôn lại rất được lòng ta, đứa nhỏ kia cần tàn nhẫn thì tàn nhẫn, cần nhẫn nhịn thì nhẫn nhịn, là một mầm non tốt để làm hoàng đế.
Trái lại mạch này của ngươi... chẳng ai có thể đảm đương trọng trách này!
Người làm vua, đi một bước, nhìn ba bước, giang sơn Triệu gia phải đời đời truyền lại, chắc chắn phải cầm lên hay bỏ xuống vài thứ.
Ví dụ như ngươi, tình phụ tử của chúng ta.
Vĩnh Hòa đế rũ mắt nhìn hắn, dịu dàng nói: "Hiếu tâm - không riêng gì là đấu tranh anh dũng cho phụ thân, mà xử lý tốt vùng Giang Nam kia, phân ưu giải nạn cho phụ thân cũng là hiếu tâm."
"Cổ nhân nói, đánh hổ huynh đệ ruột, ra trận phụ tử binh." Triệu Ngạn Tấn: "Phụ thân, cầu xin người cho con đi!"
Vĩnh Hòa đế đảo mắt, trầm giọng nói: "Việc này không cần bàn nữa, trẫm đã quyết định rồi."
Triệu Ngạn Tấn thấy mình đã nói đến nước này, Hoàng đế vẫn không có bất kỳ dấu hiệu mềm lòng nào, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Không thể bỏ qua như vậy, phải đánh ván cược cuối cùng.
Hắn len lén nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận hỏi: "Phụ thân, là bởi vì con là hung tinh sao?"
Vĩnh Hòa Đế chợt biến sắc.
Việc này hắn đã lệnh cho Khâm Thiên Giám không được để lộ ra ngoài, không ngờ lại có người dám làm trái lệnh hắn.
"Sao ngươi biết được chuyện hung tinh?"
"Bên ngoài đã sớm truyền đến ồn ào, nói con là hung tinh rồi." Triệu Ngạn Tấn tủi thân: "Phụ thân, con trai đi theo ngài nam chinh bắc chiến, bao nhiêu lần mưa tên bão kiếm, hung tinh kia là ở đâu ra chứ?"
Vĩnh Hòa đế mím môi, không nói lời nào.
"Con trai sinh vào giờ lành ngày lành, từ nhỏ đến lớn vận khí đều tốt, sao có thể là hung tinh?"
Lời đã mở đầu, Triệu Ngạn Tấn cũng không che giấu nữa: "Phụ thân tuyệt đối không nên nghe những kẻ kia gièm pha!"
Vĩnh Hòa đế nhíu mày: "Khâm Thiên Giám làm việc vẫn có chừng mực..."
"Phụ thân!" Triệu Ngạn Tấn lên tiếng cắt ngang: "Ngài có biết Chu đại nhân Khâm Thiên Giám đang âm thầm hướng về ai không?"
"Ai?"
"Thái tử điện hạ!"
Sắc mặt Vĩnh Hòa Đế trầm xuống: "Ngươi đang nói bậy gì thế hả?"
Triệu Ngạn Tấn: "Con trai không nói bậy, Chu đại nhân gần đây liên tục lăn lộn với con trai Tạ Đạo Chi và trưởng tử Bùi Ngụ, mà hai người này lại là bạn tốt chí giao của Thái Tôn điện hạ."
Vĩnh Hòa Đế nhướng mày: "Ồ?"
"Phụ thân minh giám, con trai tuyệt đối không nói bừa." Khóe mắt Triệu Ngạn Tấn rưng rưng: "Bọn họ... bọn họ là muốn ly gián hai cha con chúng ta!"
Hai chữ ly gián, khiến chuyện này lập tức lật lại.
Cái gọi là hung tinh, chẳng qua là bịa đặt, là mưu kế của đảng thái tử, bắt buộc Chu Viễn Mặc phải làm như vậy.
Nhưng Triệu Ngạn Tấn không biết, Hoàng đế lúc này không cho hắn xuất chinh, đã không đơn giản chỉ là chuyện hung tinh nữa.
Mấy ngày nay, đảng Thái tử và đảng Hán vương đối lập tranh phong trên triều, khiến cho Hoàng đế triệt để thấy rõ ràng một việc...
Thái tử mặc dù vô dụng, nhưng hơn ở chỗ hiền đức.
Người hiền đức có bá quan ủng hộ, bách tính kính yêu, hơn nữa hắn vừa lại là trưởng tử, nếu càn khôn đột nhiên xoay chuyển thì con đường thượng vị của hắn, sẽ bị thế nhân lên án.
Con đường truyền vị sẽ có sai sót...
Giống như lời ám chỉ của Tạ Đạo Chi, sau này sử sách ghi chép, sẽ viết hắn là một hoàng đế thế nào đây?
Vĩnh Hòa đế nhìn hắn, im lặng thật lâu, nói: "Việc này, trẫm đoán Chu Viễn Mặc sẽ không có cái gan này!"
"Phụ thân đoán sai rồi!" Triệu Ngạn Tấn cười gằn một tiếng: "Người Chu gia trước giờ đều lớn gan."
"Trẫm đoán sai ư?"
Trong mắt Vĩnh Hòa đế xẹt qua một sự không vui, nhanh đến mức Triệu Ngạn Tấn không hề phát hiện.
"Có một chuyện phụ thân chắc chắn không biết, ngày phụ thân Chu đại nhân Chu Toàn Cửu chết, đã nổ ba cỗ quan tài." Triệu Ngạn Tấn: "Chỉ ngắn ngủi mấy tháng, Chu phủ lại liên tiếp khiêng ra ngoài mấy cỗ quan tài, hơn nữa mấy ngày trước, Chu đại nhân một đêm bạc đầu, dân chúng đang nghị luận sôi nổi chuyện nhà họ."
"Nghị luận cái gì?"
"Đều nói là người Chu gia làm nhiều chuyện thất đức, nên gặp báo ứng."
Hai chữ báo ứng khiến Vĩnh Hòa Đế buồn bực tới cực điểm, Triệu Ngạn Tấn hừ một tiếng, không quan tâm nói: "Bởi vì cái gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn, kẻ làm phụ thân thất đức, con trai cũng sẽ không khá hơn chỗ nào. Phụ thân, ngài ngàn vạn lần phải đề phòng, lỡ như người Chu gia liên thủ với thái tử, đến tính kế ngài..."
"Càn rỡ!"
***Đã ghê, con ổng chửi vô mặt ổng, hề hề. Em ngủ đây ạ