Có một lần, Chu Lục Hào được mời đến một gia đình giàu có ở Nghi Hưng phía nam xem âm trạch.
m trạch có vấn đề rất lớn, Chu Lục Hào dùng la bàn điều chỉnh rất nhiều, kết quả ba tháng sau, con trai độc nhất của gia đình kia, đột nhiên nổi điên nhảy sông chết đuối.
Nửa năm sau, thê tử hắn ban đều lấy ga giường treo lên xà nhà tự sát.
Trong vòng một năm đã mất hai cái mạng người, nhà kia cảm thấy chuyện có kỳ quặc, bèn tìm cao nhân gần đó xem phong thủy giúp.
Kết quả cao nhân kia vừa xem đã nói là âm trạch điều sai.
Người kia bất chấp hết tất cả, ngàn dặm xa xôi, khoác áo tang chạy tới Khâm Thiên Giám gây sự.
Chuyện này náo loạn quá lớn, rất nhanh đã truyền vào trong cung.
Tiên đế giận dữ, muốn tháo mũ quan của Chu Lục Hào ngay.
Đường đường là giám chủ Khâm Thiên Giám, lén xem âm trạch cho người ta còn chưa tính, lại còn xem nhầm gây ra án mạng, quả thực mất mặt triều đình.
Tường đổ mọi người đẩy, trống vỡ mọi người đập.
Ngay khi mọi người lạnh lùng nhìn trò hay này, Hiếu Nhân hoàng hậu đã đứng ra nói vài câu thay Chu Lục Hào.
Thứ nhất, tình cảm của đế hậu rất sâu sắc.
Thứ hai Hoàng hậu chưa bao giờ xen vào chuyện triều đình, lần mở miệng này thật sự hiếm thấy.
Hoàng đế tạm thời đè chuyện này xuống, lệnh cho phó giám chủ Khâm Thiên Giám mang theo mấy người, đến Nghi Hưng tìm hiểu đến cùng.
Đi điều tra mới phát hiện không phải Chu Lục Hào sửa nhầm âm trạch, mà là âm trạch bị người khác động tay động chân.
Chuyện đã điều tra ra, Chu Lục Hào cũng hóa nguy thành an.
Sau đó, lão thái gia lại cố ý đến Nghi Hưng một chuyến, ở lại xem âm trạch của gia đình kia ba ngày, mới phát hiện thủ pháp này là của Hình gia.
Lão tổng quản: "Lão thái gia lúc này mới hiểu được, Hình gia là đang trả thù vụ lần trước nhúng tay vào chuyện Lương gia."
Chu Viễn Mặc nhíu mày: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, ta lại chẳng biết gì ư."
Gia đình kia gây loạn tới Khâm Thiên Giám, cho nên người trong phủ chúng ta không biết nhiều lắm.
Lão tổng quản: "Lão thái gia lại hạ khẩu lệnh, lệnh cho mấy người biết chuyện không được để lộ ra ngoài một chữ, người vi phạm sẽ đuổi ra khỏi phủ. Cho nên... Đừng nói đại gia không biết, cho dù là lão gia, cũng chưa chắc biết được."
Chu Viễn Mặc: "Sau đó thì sao, gia đình kia có yên không?"
Lão gia lần thứ hai đi Nghi Hưng, lại tìm cho gia đình kia một chỗ phong thủy bảo địa, còn bồi thường năm ngàn lượng bạc, chuyện mới được giải quyết.
Lão tổng quản nhìn về phía Yến Tam Hợp: "Yến cô nương, đây là chân tướng của toàn bộ sự việc."
Chân tướng sự việc hoàn toàn khớp với lời lão hòa thượng nói.
Chu Lục Hào mềm lòng, phá hỏng trận pháp Hình gia.
Hình gia đã âm thầm động vào âm trạch mà Chu Lục Hào đã từng xem.
Quý nhân là Hiếu Nhân hoàng hậu.
Về phần phía sau...
Yến Tam Hợp trầm ngâm nói: "Hình gia trả thù không được, lại dùng chiêu khác."
Tạ Tri Phi nói tiếp: "Chu gia các ngươi không phải tự xưng là danh môn chính phái sao? Vậy ta sẽ dạy hư con cái của các ngươi, để nó đi đường tà."
Tiểu Bùi gia vuốt cằm: "Kết quả thật đúng là dạy hư."
Lý Bất Ngôn chồng cằm: "Hèn gì Hình gia lại tuyệt hậu, thủ đoạn làm việc quả là bỉ ổi, đều là chơi xấu sau lưng."
Chu Viễn Mặc cắn răng cười gằn: "Tổ sư gia từng nói, thân chính, tà khí bất xâm, cũng là do tâm tư hắn bất chính thôi."
Ai cũng không ngờ Chu Viễn Mặc lại nói như vậy.
Chu Toàn Cửu gặp được nữ nhân Hình gia lúc bao nhiêu tuổi chứ, đổi thành đứa trẻ khác, thì căn bản sẽ không nghe lọt tai.
Thế nhưng hắn lại nghe lọt, đã thế còn dùng tới.
Bây giờ, chân tướng chuyện của Chu Toàn Cửu xem như đã hoàn toàn cởi bỏ.
Yến Tam Hợp thở dài: "Cũng hèn gì lão hòa thượng lại nói một câu "Tổ tiên tạo nghiệt, con cháu trả nợ, cũng là nhân quả ".
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nàng.
Yến Tam Hợp bình tĩnh nói: "Người Hình gia dạy đường tà cho Chu Toàn Cửu, Chu Toàn Cửu dùng đường tà hại Canh Tống Thăng, Canh Tống Thăng bị lão hòa thượng thu làm đồ đệ, lão hòa thượng là người Hình gia, trả nợ cho tổ tông."
Lý Bất Ngôn "Ồ" một tiếng: "Ta hiểu rồi, cái này giống như vẻ một vòng tròn."
Tiểu Bùi gia: "Từ khởi điểm, lại trở về điểm cuối."
Tạ Tri Phi gật đầu: "... Thật đúng là nhân quả luân hồi!"
"Lão tổng quản, trong chuyện này, ta còn có một nghi hoặc." Yến Tam Hợp lại hỏi.
Chu Viễn Mặc hôm nay nghe Yến Tam Hợp nói hai chữ "nghi hoặc", da đầu đã không còn tê dai như trước nữa, mà dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe.
Chu Tỉnh: "Yến cô nương cứ nói."
Yến Tam Hợp: "Hiếu Nhân hoàng hậu, tại sao lại ra tay giúp lão thái gia nhà ngươi."
Kế này của Hình gia, thực ra rất độc.
Nếu như không có Hiếu Nhân hoàng hậu đứng ra nói mấy câu kia, Chu Lục Hào không chỉ thân bại danh liệt, mà còn có thể chắp tay nhường lại đại quyền ở Khâm Thiên Giám.
Cơ nghiệp tổ tông gầy dựng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, Chu gia sẽ không còn phong quang vô hạn mấy chục năm sau.
"Không giấu gì Yến cô nương." Lão tổng quản: "Lão thái gia cũng từng bàn luận chuyện này với lão nô, hắn nói, trên đời này không có chuyện gì vô duyên vô cớ cả,:
Chu Lục Hào nói không sai.
Càng là người địa vị cao, càng không dễ dàng mở miệng nói chuyện, mỗi lời nói cử chỉ đều có ý sâu xa.
Yến Tam Hợp: "Lão thái gia nhà ngươi đoán ra nguyên nhân không?"
Tổng quản lắc đầu.
Không đợi Yến Tam Hợp rũ mắt, thì hắn lại nói: "... Nhưng ta đại khái đoán ra được một ít."
Yến Tam Hợp vội la lên: "Ngươi nói mau."
"Trước khi Lão thái gia lâm chung, gọi lão gia tới bí cảnh, giao lại chuyện hậu sự. Ngày lão thái gia mất thực sự, vẫn có gọi lão gia đến..."
Đêm đó, hắn canh giữ ở bên ngoài.
Không biết vì nguyên nhân gì, mà cửa không đóng kín, lời nói của hai cha con thi thoảng xuyên qua khe cửa.
Có một câu, hắn nghe xong thì cực kỳ khiếp sợ.
"Tứ nhi, chúng ta nợ Hiếu Nhân hoàng hậu một nhân tình, tương lai dù thế nào đi nữa con cũng phải báo đáp. Phải giúp Thái tử thuận lợi lên ngôi."
Vì sao Chu Tỉnh lại cảm thấy khiếp sợ?
Thứ nhất, bởi vì Chu gia cho tới giờ chỉ trung thành với một mình Hoàng đế, mà Thái tử chẳng qua chỉ là thái tử.
Thứ hai, lão thái gia trước khi lâm chung lại gọi lão gia qua dặn dò một lần, có thể thấy được việc này không nhỏ.
Lời này nói xong, trong lòng mọi người đều run lên.