Mấy chuyện bán con gái cầu vinh này, từ xưa đến nay cũng không có gì hiếm lạ.
Ngạc nhiên là ở phản ứng của Thẩm Đỗ Nhược.
Đại đa số con gái đều ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp trong nhà, yếu ớt phản kháng, dù phản kháng cũng khó ngăn cản vận mệnh.
Nhưng Thẩm Đỗ Nhược thì không.
Nàng dứt khoát dọn ra khỏi Thẩm phủ, sống một mình, không có người hầu, không cần một lượng bạc trong nhà, tự nuôi sống mình.
Phải biết rằng, nàng là đứa con gái duy nhất của Thẩm gia, giống như Thẩm Nguy nói, những thứ như ăn mặc ở đều là cao cấp nhất.
Nàng cũng không hề lưu luyến bỏ qua.
Nữ tử như vậy, thật sự quá hiếm thấy.
Nếu Lý Bất Ngôn nghe nói thế, chắc chắn sẽ khen một tiếng: Tốt lắm.
Nhưng dọn ra khỏi Thẩm gia, cũng có nghĩ là mang đến một vấn đề khác... không ai biết tình hình của nàng lúc ở phủ Thái tử."
Không cam lòng, Yến Tam Hợp lại hỏi một câu: "Mấy năm nàng ở phủ Thái tử, ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Thẩm Nguy im lặng lắc đầu.
Sự ngỗ nghịch của con gái khiến hắn vô cùng căm tức, nói với Bộc thị coi như chưa từng sinh nàng.
Bộc thị cuối cùng vẫn không nỡ, còn lén lút đến tòa nhà kia thăm con gái, sau khi hắn biết, thì mắng Bộc thị một trận.
Bộc thị từ đó về sau cũng không dám đi về hướng đó nữa.
Bốn đứa con trai từ nhỏ không thân với người muội muội này, bọn họ thấy muội muội chọc giận cha ruột mình thành như vậy, lại oán giận muội muội không hiểu chuyện.
Chỉ có một Bạch Chấn Sơn, coi lời của Thẩm Nguy như gió thoảng bên tai, ngoài sáng trong tối giúp đỡ.
Có một lần, hắn xuống nha môn hồi phủ, lúc xe ngựa đi ngang qua phố Tú Thủy, nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Lật rèm lên nhìn, chỉ thấy con gái và Bạch Chấn Sơn đang sóng vai mà đi.
Con gái ngẩng mặt, nói gì đó với Bạch Chấn Sơn.
Bạch Chấn Sơn nghe xong, thì chợt cười rộ lên, sau đó vươn tay, xoa xoa đầu con gái.
Với phụ thân ruột thịt mình thì phản lại, còn đối với người ngoài lại mặt mày hớn hở nói chuyện, nha đầu này đâu chỉ là vong ân phụ nghĩa?
Sớm biết như thế, đã không nên sinh nàng ra.
Sinh ra cũng nên bóp chết!
"Nói như vậy, người thân nhất của Thẩm Đỗ Nhược ở Thành Tứ Cửu chính là Bạch Chấn Sơn?" Yến Tam Hợp hỏi.
Thẩm Nguy không ngờ nàng lại hỏi như vậy, chợt sửng sốt.
Qua một hồi lâu, hắn mới thở dài một tiếng nói: "Ta cũng không biết tại sao, nha đầu kia chẳng thân với ai, chỉ nói với Bạch Chấn Sơn."
Yến Tam Hợp nghe lời này xong, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
"Cho nên, Bạch gia về sau không giúp Thẩm gia làm việc... Nguyên nhân đều ở đây?"
Thẩm Nguy nhìn Yến Tam Hợp, trong mắt đều là sự bất ngờ.
Nàng, sao nàng lại đoán được chứ?
Chính xác.
Nguyên nhân ở ngay đây.
Từ đó về sau, hắn càng ngày càng gai mắt Bạch Chấn Sơn, tình chủ tớ cũng càng ngày càng phai nhạt.
Bạch Chấn Sơn vừa chết, hắn đã tìm cớ, thu lại chuyện mua bán thảo dược.
Để Bạch gia có thể cút đi, hắn đã âm thầm trù tính chuyện này nhiều năm, làm đến mức không chút sơ hở.
Đến Bộc thị bên gối cũng chỉ nghĩ là người Bạch gia được thế, thay lòng, không để ông chủ vào mắt.
Chỉ có hắn biết, nguyên nhân hắn động vào Bạch gia, là vì quan hệ giữa còn gái và Bạch Chấn Sơn."
Thẩm Đỗ Nhược là con gái Thẩm gia.
Bạch Chấn Sơn hắn dựa vào cái gì?
Lần này, đến phiên Yến Tam hợp lại dùng ánh mắt khó tin, nhìn Thẩm Nguy.
Nhà thế y không sai.
Trưởng bối đức cao vọng trọng cũng không sai.
Chỉ là vứt bỏ lớp vỏ ngoài ngăn nắp xinh đẹp kia, thì người này chẳng qua chỉ là một tên lòng dạ hẹp hòi, tiểu nhân tự tư tự lợi.
Cũng hèn gì lại nuôi dưỡng ra bốn đứa con trai khiến Bùi Ngụ cũng chướng mắt.
Yến Tam Hợp hít sâu một hơi, đè nén sự không thoải mái trong lòng, nhìn qua Bùi Tiếu.
Bùi Tiếu nhận được ám chỉ, cố ý cao giọng: "Vậy thì xem ra, con gái ngài cũng không có làm chuyện thương thiên hại lý gì."
Chu Viễn Mặc: "Không chỉ không làm, nó còn là nữ y, cứu người tích đức."
"Như vậy..." Ngữ khí Tạ Tri Phi trầm xuống: "Oan hồn từ đâu mà đến?"
Ba người, ba câu nói, ép lão thái y vào ngõ cụt.
Lòng Thẩm Nguy đau xót, ngón tay chôn vào trong lòng bàn tay, cực kỳ đau khổ nói: "Ta, ta ép nàng làm một chuyện xấu.
Bốn đôi mắt đồng thời sáng lên.
Quá thật họ đã đoán chuẩn.
Với tính tình của Thẩm Đỗ Nhược, muốn nàng chủ động hại người thì không có khả năng lớn, vậy chỉ có một khả năng: bị ai đó ép.
Người ép nàng, chính là cha ruột Thẩm Nguy của nàng!
Yến Tam Hợp lại hất cằm về phía tiểu Bùi gia, tiểu Bùi gia lập tức đổi qua ngữ khí nghiêm túc: "Lão thái y, ngươi ép nàng làm chuyện gì?"
"Đừng hỏi, đừng hỏi, đừng hỏi nữa..."
Thẩm Nguy ngẩng phắt đầu lên, gân xanh trên mặt dữ tợn lộ ra bên ngoài.
"Các ngươi nói với những oan hồn kia là ta ép nàng làm, để cho bọn họ có thù gì oán gì hãy tìm tới ta."
"Chắc chắn sẽ tới tìm ngươi, hơn nữa còn sẽ tìm tới mỗi người Thẩm gia các ngươi."
Yến Tam Hợp cười gằn một tiếng.
"Nàng cả đời không lập gia đình, sau khi chết chôn ở bên cạnh phần mộ tổ tiên Thẩm gia các ngươi, người Thẩm gia các ngươi không ai tránh được, đều phải chết!"
Thẩm Nguy nhìn ánh mắt đen kịt của Yến Tam Hợp, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lẩm bẩm nói: "Không thể nói, ta không thể nói, phải rớt đầu, phải diệt tộc."
"Không nói, vậy chờ oan hồn tìm tới cửa đi, tiểu Bùi gia, chúng ta đi."
Yến Tam Hợp bỏ lại một câu, đứng dậy rời đi.
Ba người còn lại cũng đi theo nàng.
Lần này, Thẩm Nguy nóng nảy, vội vàng cầm lấy quải trượng muốn đứng dậy, nào biết chẳng còn chút sức nào, cả người nằm ngã nhào trên mặt đất.
Mặt kệ đau đớn, hắn chống người lên, cầu khẩn nói: "Các ngươi quay lại, quay lại cho ta."
Yến Tam Hợp gật đầu, Tạ Tri Phi và Tiểu Bùi gia lúc này mới xoay người đi tới, một trái một phải đỡ hắn vào trong ghế.
Đỡ xong, Tạ Tri Phi khẽ lắc đầu với Yến Tam Hợp: Không nên ép quá, hắn đã lớn tuổi rồi, nếu như bị gì thì rất phiền toái.
Yến Tam Hợp suy nghĩ một chút, quyết định thay đổi sách lược.
Nàng từ từ đi lên phía trước, giọng nói dịu dàng hơn một chút.
"Lão thái y sống chết không chịu nói ra chân tướng, chắc chắn là có gì đó bất đắc dĩ, từ giờ trở đi, ta hỏi, ngươi chỉ cần gật đầu lắc đầu thôi."
Thẩm Nguy ngạc nhiên nhìn thiếu nữ trước mặt, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.
"Chuyện ngươi ép nàng làm..." Yến Tam Hợp hít sâu một hơi: "Có phải liên quan đến một vụ án kinh thiên động địa hay không?"
Hai mắt đục ngầu của Thẩm Nguy đột nhiên trừng lớn, biểu cảm trên mặt hoảng sợ đan xen: "Ngươi, ngươi, ngươi..."
"Bởi oan hồn đi theo nàng không chỉ có một, mà là hàng ngàn hàng trăm. Cho nên ta mới nói, Thẩm gia các ngươi đều phải chết."
Bên tai Thẩm Nguy nổ vang, hai mắt mở to, từ từ nhắm lại.
Chu Viễn Mặc nhìn Thẩm Nguy hấp hối, nhớ tới bộ dáng trước kia của mình, trong lòng không khỏi bi thương.
Ở đây chỉ là nói dối.
Nhưng nhà họ, lại là đao thật súng thật.
Lúc này, chỉ thấy môi lão thái y khẽ động đậy, run giọng cắn ra một chữ: "Phải!". Ngôn Tình Sủng
Một tiếng phải này, khiến cho bốn người vây quanh hắn, đồng thời lệ nóng doanh tròng.
Nương nó!
Cái điểm mấu chốt của tâm ma này, cuôi cùng cũng tìm được rồi.
"Mà ép nàng, là vì một người. Trước kia, ngươi hành y ở Bắc Địa, có giao tình với hắn, quan hệ của các ngươi thậm chí có thể nói là vô cùng tốt."
Không đợi Thẩm Nguy có phản ứng, Yến Tam Hợp không chút do dự mở át chủ bài lên.
"Người này là Triệu vương trước kia, thiên tử bây giờ!"