Tiểu Bùi gia từ từ gẩy lá nổi trong chén trà, chậm rãi uống một ngụm, nhẹ buông chén trà xuống, cuối cùng mới mở miệng.
"Niệm kinh không có tác dụng, nên ta đã nghĩ Chu đại ca là chuyên gia về phương diện này, bèn đi tìm hắn."
Chu Viễn Mặc thuận thế tiếp lời.
"Tiểu Bùi gia tìm ta, ta cũng lấy làm kinh hãi, lập tức kiểm tra hung cát cho quý phủ, kết quả..."
"Kết quả thế nào?" Trầm Viêm Đức hoảng hốt không thôi.
"Kết quả không tốt, quẻ tượng cho thấy trong nửa năm tới quý phủ sẽ khiêng ra ba cỗ quan tài."
"Ba người chết?"
Gương mặt Thẩm Viêm Đức còn khó coi hơn cả quỷ, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.
"Lão thái y có ân với Chu gia chúng ta, nên ta đã kéo tiểu Bùi gia, đến phần mộ tổ tiên quý phủ nhìn thử, nào biết..."
Ôi, Chu đại nhân của ta, ngươi đừng có lòng vòng nữa.
Thẩm lão đại vọt thẳng tới trước mặt Chu Viễn Mặc: "Phần mộ tổ tiên nhà chúng ta làm sao thế?"
"Phía trên phần mộ tổ tiên nhà các ngươi bị một lớp sương đen bao quanh."
Chu Viễn Mặc quả quyết đứng dậy: "Thẩm đại nhân, không nói nhiều, ngươi theo ta đến phần mộ tổ tiên xem thử đi."
"Không, không, không..." Thẩm Viêm Đức đã bắt đầu nói năng lộn xộn: "Ngươi, ngươi, ngươi nói trước đi, có sương đen bao phủ, thì sẽ thế nào."
"Khí đến là tử khí, tử khí ý là có chết người, điều này cũng ứng với quẻ ta tính cho nhà các ngươi, sẽ khiêng ra ba cỗ quan tài."
Hai tay Thẩm Viêm Đức phải đỡ bàn, mới không có ngã xuống.
Không trừ khí đen thì Thẩm gia không có ngày yên lành, ngày ba cỗ quan tài được khiêng ra, đó là lúc Thẩm gia xuống dốc.
Chu Viễn Mặc kéo dài giọng: "Ngoài ra..."
"Ngoài chuyện đó ra, còn gì nữa?" Thẩm Viêm Đức sốt ruột đến hoa mắt, rít lên: "Nói đi!"
"Nếu như sương đen càng ngày càng dày, nhà các ngươi còn có thể tiếp tục chết người, càng nguy hiểm là, sương đen phần mộ tổ tiên phá hư phong thủy, về sau nữ quyến trong phủ e là không sinh ra con trai nữa."
"Tổ tiên của ta ơi!" Thẩm Viêm Đức vỗ đùi, giậm chân mắng: "Thẩm Đỗ Nhược là kẻ hại người, nàng ta muốn Thẩm gia ta tuyệt tử tuyệt tôn đây mà."
Chu Viễn Mặc thở dài: "Chuyện quá lớn, ta và tiểu Bùi gia thương lượng một chút, bèn kéo tam gia đến nhà."
Thẩm Viêm Đức lúc này sợ muốn chết, làm gì còn có hơi sức nghĩ đến chuyện vì sao phải kéo Tạ tam gia đến cùng.
Hắn quay đầu hướng sang với cha ruột: "Sống thì gây phiền toái cho nhà chúng ta, chết còn không cho người ta sống yên ổn, Thẩm gia ta tạo nghiệp gì mà đụng phải một người như thế chứ."
Khuôn mặt Thẩm Nguy tái mét, cả người đều đang run rẩy, rất giống lá rụng xào xạc trong gió lớn.
Tạ Tri Phi thu mắt lại, nhìn về phía Yến Tam Hợp.
Đúng lúc, Yến Tam Hợp cũng đang nhìn hắn.
Ánh mắt vừa chạm nhau.
Trong lòng hai người đồng thời nảy lên một suy nghĩ: Lão thái y này tám chín phần là biết chuyện.
Lúc này, Thẩm lão thái y run rẩy mở miệng hỏi Chu Viễn Mặc: "Cháu trai lớn, có cách nào hóa giải không?"
"Đúng, đúng, đúng, người xem thử coi có cách nào hóa giải không, bao nhiêu bạc cũng được, chỉ cần ngươi nói một con số thôi."
"Thẩm thúc, lúc này nói vậy là khách khí rồi." Tiểu Bùi gia đột nhiên nghiêm mặt: "Chu đại ca là loại người tham bạc sao? Chu đại ca chỉ một lòng muốn báo ân thôi."
"Nhìn cái miệng này của ta xem, đúng là không biết ăn nói." Thẩm Viêm Đức khẽ vả miệng: "Chu huynh đệ, có cách hóa giải hay không? Chắc chắn là... Có chứ!"
"Có." Chu Viễn Mặc: "Chỉ cần tìm được nguồn cơn nghiệp chướng nặng nề của nàng ấy thì ta sẽ có cách hóa giải."
"Chu đại ca, chuyện hóa giải để sau." Tiểu Bùi gia: "Đi, chúng ta cùng đi xem mộ tổ tiên của Thẩm thúc đã."
Chu Viễn Mặc: "Đúng, đi xem phần mộ tổ tiên trước đã."
"Không cần xem!" Thẩm lão thái y nặng nề gõ quải trượng, lạnh lùng nói: "Lão đại, con đi ra ngoài trước."
"Ra ngoài làm gì?" Thẩm Viêm Đức ngơ ngác: "Phụ thân..."
"Đi ra ngoài!"
Thẩm lão thái y gõ quải trượng rầm rầm: "Là ai cũng không được vào cái viện này nửa bước."
Mỗi một tiếng kêu như gõ vào trong lòng mấy người Yến Tam Hợp.
Trưởng tử Thẩm Viêm Đức mà lão thái y còn đuổi đi, có thể thấy được... Chuyện cũ năm đó của Thẩm Đỗ Nhược, ngoại trừ lão thái y, thì không ai trong Thẩm phủ biết!
Tạ Tri Phi che miệng ho khan một tiếng: Tiếp theo đây, lão thái y là nhân vật mấu chốt.
Chu Viễn Mặc hơi lo lắng: Ai cũng nói người già thành tinh, e là không dễ đối phó.
Tiểu Bùi gia: Theo như thương lượng trước đó, ta rời đi, bà đồng lên sân khấu.
Yến Tam Hợp ngẩng đầu ưỡn ngực: Tránh ra, để ta!
Vì vở kịch hôm nay, hôm qua bọn họ diễn tập cả ngày.
Ai nói cái gì...
Câu tiếp theo thế nào...
Người nào xung phong...
Làm sao để cho người ta chui vào trong bẫy...
Đây là mưu kế thứ hai mà bọn họ thương lượng.
......
Dù chức quan của Thẩm Viêm Đức đã đứng thứ ba trong thái y viện, nhưng lại không dám không nghe lời lão phụ thân.
Hắn bước ra đóng cửa lại.
Ánh mắt đục ngầu của Thẩm Nguy nhìn Yến Tam Hợp trong góc: "Cháu trai lớn, để gã sai vặt của con ra ngoài luôn đi."
Yến Tam Hợp ra khỏi góc đi tới trước mặt Thẩm Nguy, ngẩng mặt: "Lão thái y, ngươi có nhận ra ta không?"
"Ngươi là..." Thẩm Nguy sửng sốt một chút: "Ngươi là Tạ gia..."
Chu Viễn Mặc: "Nàng là con gái nuôi của Tạ Đạo Chi - Yến Tam Hợp, có thể thông linh với người chết."
Không nói dối.
m giới là nơi người chết ở, cũng coi như một loại thông linh.
Tiểu Bùi gia: "Ngoại trừ thông linh ra, còn có thể giúp người chết hóa giải oan khuất."
Không nói dối.
Giải Tâm Ma không phải là hóa giải oan khuất thay người chết sao?
Tạ Tri Phi hắng giọng: "Lão thái y à, ông không được nói chuyện này là ra ngoài, tương lai Tam Hợp còn phải lập gia đình sinh con, nếu nói ra thì không ai dám cưới nàng đâu."
Nói dối.
Ta dám cưới!
Thẩm Nguy trợn mắt há mồm nhìn Yến Tam Hợp.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, tiểu cô nương tuổi còn trẻ này lại là...
"Đến nước này rồi, ta cũng không gạt lão thái y nữa." Chu Viễn Mặc: "Việc này ta vốn muốn lén giải quyết với tiểu Bùi gia, không muốn kinh động ngài, cho nên mới thông qua Tạ tam gia tìm được Yến cô nương, xem nàng có thể cảm ứng được gì không."
Ánh mắt Yến Tam Hợp lạnh như băng: "Ta vốn không muốn để ý tới, thứ nhất là Tam gia cầu tình, thứ hai là lão thái y từng chữa chân cho ta."
Thẩm Nguy nào lý gì mà không tin nữa: "Ngươi, ngươi cảm ứng được gì?"
"Những oan hồn kia nói cho ta biết, bọn họ bị con gái của ngươi hại chết." Yến Tam Hợp: "Nhưng chẳng làm gì được gì con gái ngươi là du y, trị bệnh cứu người là hành thiện tích đức, bọn họ không làm gì được nàng, chỉ có thể đi theo bên cạnh nàng."
Biểu cảm trên mặt Thẩm Nguy từ từ vặn vẹo, cả người càng run rẩy
"Sau khi con gái ông chết, quan tài chuyển về thành Tứ Cửu, bọn họ đã theo tới thành Tứ Cửu, theo vào Thanh Lương tự." Yến Tam Hợp: "Nơi Phật môn thanh tĩnh, khắp nơi có Bồ Tát tọa trấn, hơn nữa có cao tăng tụng kinh, cho đến khi con gái ngươi lạc táng, oan hồn kia cũng chẳng làm gì được nàng, cho nên mới khóc vào đêm khuya."
Thẩm Nguy run rẩy môi: "Vậy, khí đen kia..."
"Khí đen là oan hồn trả thù." Yến Tam Hợp: "Nàng cả đời không lập gia đình, sau khi chết chôn vào phần mộ tổ tiên Thẩm gia, bọn họ đã tìm được Thẩm gia các ngươi."
Ngừng một chút, nàng từ từ nói:
"Lời Chu Viễn Mặc vừa mới nói vẫn còn nhẹ, những oan hồn này nói cho ta biết, bọn họ dù có hồn phi phách tán, cũng không muốn cho đám người Thẩm gia các ngươi được chết tử tế."
Choang!
Gậy chống rơi xuống.
Da trên mặt Thẩm Nguy càng không ngừng run rẩy, hai hàng nước mắt vẩn đục trượt xuống.
"Là ta hại nó, đều là ta hại Thẩm gia, là ta, đều là ta!"
Trong nhà chính.
Bốn người nhìn nhau, đều cảm thấy không thể tin được vào tai mình.
Thì ra, sau lưng vụ dính vào vu chú của Thẩm Đỗ Nhược, còn có một lão thái y?