Người có phân chia sang hèn cao thấp, trái tim không có.
Ta giao trái tim cho ngươi, đơn giản chỉ muốn có lại chân tâm, không liên quan gì đến việc ngươi có phải điện hạ hay không, không liên quan đến việc có phải hoàng đế tương lai hay không.
Ta không muốn là một trong số dàn hậu cung của ngươi.
Chuyện duy nhất mỗi ngày là đợi ngươi có thời gian rảnh, ném cho ta một thoáng nhìn thâm tình.
Đó không phải là Lý Bất Ngôn ta.
Nương ta nói, trời xanh như thế, biển rộng như vậy, núi cao như thế, ta phải đi xem thử.
Bà sinh ta ra, không phải để ta vây quanh một nam nhân, sinh một đống con, cả ngày ghen tuông vớ vẩn, củi gạo dầu muối, lo mấy chuyện vặt vãnh trong nhà.
"Điện hạ, ngày đó ở Quý gia, nhiều người đi về phía ta như vậy, ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy ngươi." Lý Bất Ngôn bình tĩnh nhìn hắn: "Lúc ấy ta thầm nghĩ, trên đời này sao lại có một nam nhân như vậy, đẹp đến mức mái tóc của ngươi ta cũng muốn nhìn nhiều hơn một chút, ta không khống chế được bản thân mà thích ngươi."
Nhưng mà, cũng chỉ có thể là thích mà thôi.
"Bất Ngôn." Triệu Diệc Thời nghe thấy câu nói cuối và trong ánh mắt sâu xa dấy lên hy vọng.
Nàng thích hắn.
"Không thể chịu tủi thân một chút vì ta sao, chỉ cần trong lòng nàng hiểu, ta..."
"Không thể." Lý Bất Ngôn: "Không ai có thể khiến ta tủi thân, ngươi cũng không được.
Triệu Diệc Thời ngẩn người, sắc mặt chợt tái nhợt.
Hắn không ngờ Lý Bất Ngôn có thể dứt khoát đưa ra đáp án như vậy, hơn nữa còn nói kiên định như thế.
Phụ thân, Hán vương, bệ hạ, chiến sự Tây Bắc... Mấy ngày nay hắn bận rộn lao lực quá độ, hơn nữa đột nhiên bị ban hôn, hắn đã mệt mỏi đến cực hạn.
Một câu "không thể", trở thành cọng rơm cuối và đè bẹp hắn.
Dựa vào cái gì mà "Ta cũng không được"?
Ta là hoàng thái tôn, là thiên tử tương lai, bao nhiêu nữ nhân quỳ gối trước mặt của ta, cầu ta sủng hạnh?
Trong lòng Triệu Diệc Thời vô vàn phẫn nộ.
Nhưng hắn sẽ không lộ cơn giận của mình ra trước bất cứ ai.
Hoàng tổ phụ từng nói, nam nhân bình thường có thể lộ ra hỉ nộ ái ố, nhưng đế vương thì không.
Đế vương một khi bị lộ ra tâm tình thì những thần tử có dã tâm, những hậu phi muốn tranh sủng, sẽ thông qua tâm tình để dò ra suy nghĩ thật trong lòng ngươi.
Thật lâu sau, nàng hít sâu một hơi, nhếch môi cười: "Điện hạ, ta sẽ không hối hận."
Đôi mắt tối sầm của Triệu Diệc Thời, hiện ra chút ánh sáng lạnh lẽo, cảm giác rất đáng sợ.
Hắn không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
"Điện hạ đi thong thả, chúc điện hạ tiền đồ như gấm." Lý Bất Ngôn quỳ gối hành lễ.
Nếu như Triệu Diệc Thời giờ phút này có thể quay đầu lại, sẽ phát hiện tư thế hành lễ của Lý Bất Ngôn bây giờ, cho dù là ma ma giáo dưỡng nghiêm khắc nhất trong cung cũng không thể chê vào đâu được.
Hành lễ xong, nàng đứng thẳng dậy, ngẩng đầu, đưa mắt nhìn theo bóng người vừa bước ra khỏi tầm mắt, ra khỏi sinh mệnh của mình.
Khi không còn nhìn thấy bóng dáng đó nữa, nàng lập tức thấy cả người mềm nhũn, giống như bị rút đi hết tất cả sức lực vậy.
"May mà ta đã bảo Thang Viên chuẩn bị rượu." Nàng lầm bầm.
......
Chu Thanh vọt vào trong sân.
"Tam gia, tiểu Bùi gia, thái tôn đi ra ngoài cửa sau."
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu nhìn nhau, không khỏi đồng thời thở dài.
Trực giác của con hàng này, thật đúng nương nó chuẩn, tên phá đám kia thật sự chê làm thiếp.
Tạ Tri Phi: "Đuổi theo không?"
Bùi Tiếu: "Đuổi theo!"
Chỉ bằng cái chân khập khiễng của Tạ Tri Phi, thì sao có thể đuổi kịp.
Lúc hai người chạy tới cửa góc, trong ngõ nhỏ đã trống rỗng, không còn bóng dáng hắn đâu nữa.
Tạ Tri Phi nghĩ đến tính tình Hoài Nhân: "Chắc là trở về biệt viện, chúng ta cũng qua đó với hắn đi?"
Bùi Tiếu: "Được."
"Người nào?"
Lúc này, Chu Thanh đột nhiên hét lên một tiếng, rút đao ra, đồng thời nhảy lên đầu tường.
Nhìn xung quanh.
Dưới ánh trăng, chỉ thấy một bóng đen đang chạy như bay trên nóc nhà.
Chu Thanh hét với Đinh Nhất một tiếng: "Trông chừng gia, ta đuổi theo."
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu đều bị biến cố bất thình lình này làm cho kinh hãi.
Có người mai phục ở xung quanh tòa nhà này?
Người nào?
Nhắm vào ai?
Đến đây làm gì?
Tạ Tri Phi chỉ cảm thấy đầu mình đau nhói, đau đến mức không thở nổi.
Hắn miễn cưỡng hít thở, đè nén nói: "Đinh Nhất, lập tức nói chuyện này cho điện hạ, lại phái người thông báo cho Chu Viễn Chiêu, sợ đêm dài lắm mộng, bảo hắn lập tức xuất phát."
"Vâng!"
Đinh Nhất nghĩ bên cạnh hai vị gia không có ai, đang muốn nói "Ta chờ Chu Thanh trở về", vừa quay đầu đã thấy Lý Bất Ngôn cầm kiếm chạy tới.
Có Lý Bất Ngôn ở đây, Đinh Nhất cũng yên tâm, vội vàng nhảy lên ngựa, chạy như bay.
Lý Bất Ngôn đi lên phía trước, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Bùi Tiếu vội đáp: "Có người mai phục ở xung quanh, nghe lén chúng ta nói chuyện."
"Nhắm vào ai?"
Lý Bất Ngôn hỏi một câu giống như họ, Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu không trả lời được.
Nếu như là nhắm vào Hoài Nhân thì chẳng có gì, tám chín phần mười là người của Hán vương.
Nếu như là vì chuyện ban ngày mà tới...
Thì tất cả sẽ sụp đổ.
"Gia, không đuổi kịp, công phu của người này quá tốt."
Tạ Tri Phi suy nghĩ một lát: "Đi, thương lượng với Yến Tam Hợp."
......
Trong thư phòng, Yến Tam Hợp chuẩn bị rượu xong, đang đợi Lý Bất Ngôn đến, không ngờ lại đợi được một tin tức này.
Trong lúc kinh hãi, nàng suy nghĩ một lát, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Không phải chuyện ban ngày, người của chúng ta đều đáng tin, ba huynh đệ Chu gia, sẽ không tự bê đá đập chân mình.
Không phải chuyện ban ngày là tốt rồi.
Tiểu Bùi gia đặt ngã ngồi ở trong ghế, vỗ ngực yếu ớt nói: "Nửa cái mạng nhỏ của ta sắp bị dọa bay rồi."
Yến Tam Hợp đi tới bên cạnh Tạ Tri Phi, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc.
"Nếu như nhắm vào Hoàng Thái Tôn, Hoàng Thái Tôn rời đi, bọn họ cũng sẽ đi theo, không thể nào ở lại đây để các ngươi phát hiện."
Tiểu Bùi gia vừa nghe lời này, sợ tới mức đứng bật dậy: "Chẳng lẽ là nhắm vào ta và Tạ Ngũ Thập?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tạ Tri Phi và Chu Thanh đồng thời trở nên trắng bệch.
Bọn họ nghĩ tới vụ ám sát nửa tháng trước, nếu là như thế thì hẳn là và một nhóm người.
"Tạ Tri Phi." Yến Tam Hợp trong mắt có lo lắng: "Ngươi và tiểu Bùi gia âm thầm giúp đỡ Hoàng thái tôn. Chuyện Chu gia, liên quan tới tiên thái tử, thời điểm mấu chốt này nếu Chu gia bị người theo dõi..."
Yến Tam Hợp lắc đầu: "Chuyện thật sự không ổn."
Biểu cảm của Tiểu Bùi gia như là bị người ta bóp cổ: "Ôi chao, thế này thì phải làm sao cho tốt đây?"
"Yến Tam Hợp." Tạ Tri Phi quyết định: "Các ngươi mau chuẩn bị, ta sẽ đưa các ngươi rời khỏi thành."