Tạ Tri Phi chỉ nghĩ hắn là vì chuyện tòa nhà, hỏi: "Yến Tam Hợp xem tòa nhà đó thế nào rồi?"
"Gia, Yến cô nương ở trong nhà đột nhiên ngất đi, Bùi thái y dùng châm ba lần, người còn chưa tỉnh lại, hắn nói..." Chu Thanh nhìn sắc mặt Tam gia: "Sợ là... không có tác dụng."
"Cái gì?" Tạ Tri Phi chỉ cảm thấy như có một tảng đá lớn đập vào trán hắn, khiến cho hắn đầu váng mắt hoa, hai mắt bay thẳng lên sao Kim.
Hắn túm lấy vạt áo Chu Thanh: "Ngươi, ngươi vừa mới nói cái gì cơ? Lặp lại lần nữa coi?"
Bùi Tiếu phản ứng chậm nửa nhịp: "Cái gì gọi là không có tác dụng?"
Chu Thanh nhìn sắc mặt gia nhà mình, vừa muốn mở miệng, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Lúc tiếng vó ngựa im bặt thì một người xông tới, thế mà lại ra gã sai vặt Trần Nghiêm của Chu nhị gia.
Trần Nghiêm đến trước xe ngựa, vô cùng lo lắng nói: "Tiểu Bùi gia, đại sự không tốt, đại gia nhà ta ngất rồi, bóp nhân trung thế nào cũng không tỉnh, Bùi thái y đâu rồi?"
Hôm nay là ngày gì?
Ngày mọi người cùng nhau ngất đi gặp Diêm Vương à?
Kỳ lạ!
Bùi Tiếu cứng ngắc nhìn về phía Tạ Tri Phi, lại phát hiện tên nhóc này mặt trắng bệch, nắm lấy tay Chu Thanh không ngừng run rẩy.
"Cha ta ở biệt viện Yến cô nương, các ngươi đưa người qua bên kia."
Nói xong, hắn cố gắng kéo tay Tạ Tri Phi đang nắm Chu Thanh ra, nhưng không ngờ hắn nắm chặt quá, kéo không ra.
Chu Thanh thấy gia nhà mình không có phản ứng gì, vội vàng đưa tay qua chạm vào cánh tay hắn.
Tạ Tri Phi rụt tay lại, cả người run rẩy, sau đó điên cuồng hét to: "Về biệt viện, mau về biệt viện."
......
"Tam Hợp."
"Yến Tam Hợp."
"Yến cô nương..."
Giọng của mỗi người, Yến Tam Hợp đều nghe rõ ràng, đáng tiếc là nàng không mở mắt ra được.
Nàng cảm giác linh hồn mình đang lơ lửng, bay tới dưới một gốc cây đại thụ.
Trên cây, mấy ngàn con quạ đen đang nhìn chằm chằm nàng, trong ánh mắt đen tối của chúng không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng không hiểu sao, cả người Yến Tam Hợp lại rét run.
Nàng chưa bao giờ sợ lạnh, nhưng giờ phút này lại thấy lạnh đến run lẩy bẩy.
Thì ra, lạnh là cảm giác như vậy.
Thật là khó chịu.
Giống như bị ai đó nhét một nắm băng vụn vào trong người, xương cốt bắt đầu mơ hồ đau đớn, bốn kinh tám mạch dừng hoạt động, vì vậy, trái tim nàng cũng thấy lạnh lẽo.
Lúc này, con quạ đen cầm đầu đột nhiên bay tới, dừng lại ở đầu cành gần nàng nhất, lạnh lùng nhìn nàng, không chớp mắt.
Yến Tam Hợp đối diện với ánh mắt nó.
Nhưng vẻn vẹn chỉ một lát, nàng đã muốn dời mắt đi, có một sự chột dạ lan từ ngực ra bên ngoài.
Yến Tam Hợp đột nhiên hiểu ra... Tại sao lại hôn mê bất tỉnh?
Vì sao lại chột dạ đến mức này?
"Không đáng."
Nàng nói hai chữ.
Nói xong, khí lạnh trên người đột nhiên biến mất.
Yến Tam Hợp giật mình, mở mắt ra, đã thấy trước mắt có vài gương mặt quen thuộc.
Nàng nhìn khuôn mặt đầy râu ria trong số đó, vươn ngón tay, khẽ lau nước mắt nơi khóe mắt hoa đào.
"Sao lại khóc, ai bắt nạt ngươi?"
"Ai ư? Ngươi đó." Tạ Tri Phi ngã ngồi bên giường, vùi mặt vào lòng bàn tay.
Ngủ mê man bốn ngày bốn đêm, gọi không tỉnh, bấm nhân trung không tỉnh, kim châm cũng không tỉnh, hắn sốt ruột đến mức suýt nữa nhổ sạch râu Bùi thái y rồi.
Lý Bất Ngôn kéo Tạ Tri Phi ra, ngồi xuống bên giường Yến Tam Hợp, trợn tròn mắt:
"Nói, đang yên đang lành tại sao lại ngất đi?"
Đầu Tiểu Bùi gia thò ra từ phía sau nàng: "Ngươi có biết bốn ngày nay chúng ta làm sao chịu đựng được không?"
Lý Bất Ngôn: "Nếu ngươi không tỉnh lại, ta sẽ đi mua quan tài cho ngươi."
Ừ, ban đầu nàng muốn mua một cỗ quan tài.
Tiểu Bùi gia liếc Lý Bất Ngôn một cái: "Sau đó còn nói một cái không đủ dùng, phải thêm một cái cho nàng ta dùng nữa."
Yến Tam Hợp nắm lấy tay Lý Bất Ngôn, khẽ bóp một cái: "Hai cái cũng không đủ dùng, ba cái mới đủ."
Tiểu Bùi gia: "Còn một cái cho ai?"
Yến Tam Hợp: "Chu Viễn Mặc."
Bùi Tiếu cả người nhảy dựng lên: "Sao ngươi biết hắn cũng..."
Yến Tam Hợp chống mép giường, chậm rãi ngồi dậy, nhìn Tạ Tri Phi bên cửa sổ.
Tạ Tri Phi nhận ra ánh mắt của nàng, xoay người.
Yến Tam Hợp cực kỳ thành thật, thẳng thắn kể lại giấc mơ của mình.
Lần này là cảnh cáo hai chúng ta, nếu còn có lần sau, thì sẽ dùng đến quan tài thật.
Lý Bất Ngôn cả kinh: "Có ý gì?"
"Bất Ngôn." Yến Tam Hợp: "Ta làm việc gì?"
Lý Bất Ngôn: "Hóa niệm giải ma cho người chết."
"Khi người chết chờ ta đến, ta chạm vào mắt hắn và nói: "Nói cho ta biết, còn điều gì ngươi chưa buông xuống?" Yến Tam Hợp: "Vì vậy hắn dẫn ta đi tới m giới, nói tâm ma cho ta biết, điều này tương đương với gì?"
Lý Bất Ngôn: "Cái gì?"
Yến Tam Hợp: "Cũng giống như ta ký khế ước với hắn."
Lúc Yến Tam Hợp nói ra giấc mơ kia, Tạ Tri Phi đã hiểu: "Ngươi nửa đường từ bỏ tâm ma này, chẳng khác nào đơn phương bội ước."
"Đúng vậy." Yến Tam Hợp cười khổ: "Hậu quả của việc bội ước là, ta phải chết."
"Tại sao lại hôn mê bốn ngày?"
"Bốn* là chết."
*số bốn là tứ, đọc gần như tử ấy, bên trung quan niệm cái số này hong may lắm.
"Muốn sống, chắc chắn phải điều tra tâm ma nay. Hơn nữa." Yến Tam Hợp hơi gian nan nói: "Chủ của tâm ma này, không phải bản thân Chu Toàn Cửu."
Bùi Tiếu sợ hãi cả kinh: "Vậy là ai?"
"Quạ đen."
Trong giấc mơ đó, căn bản không có Chu Toàn Cửu, chỉ có mấy ngàn con quạ đen.
Nếu một con quạ đại diện cho một vong linh, vậy thì mấy ngàn con quạ đó là mấy ngàn vong linh.
Yến Tam Hợp gằn từng chữ: "Qua đen, mới là chủ nhân thực sự của tâm ma này."
Tiểu Bùi gia nghe mà sởn gai ốc: "Yến, Yến Tam Hợp, ngươi, ngươi nói là..."
"Chu Toàn Cửu tâm tư ác độc, tự tư tự lợi, hắn hại cả người bên gối, huynh đệ tay chân, người như thế sao có thể có tâm ma?"
Yến Tam Hợp cười gằn một tiếng: "Thứ gọi là tâm ma, là chấp niệm trong lòng không bỏ xuống được, thứ hắn không bỏ xuống được cái gì?"
"Đúng vậy." Lý Bất Ngôn vỗ trán một cái.
"Tên khốn kiếp này ăn ngon, ngủ ngon, trước khi chết còn bảo Bồ Tát phù hộ hắn, hắn có gì mà không bỏ xuống được? Không bỏ Phó di nương xuống được sao, ta nhổ vào, Phó di nương người ta đã sớm đầu thai rồi."
"Tâm ma này là trăng máu, trăng máu nghĩa là có oan tình lớn." Yến Tam Hợp: "Người khác đều là quan tài nứt, hắn thì sao?"
Hắn là quan tài nổ.
Vì sao nổ, có người không muốn cho hắn nhập thổ vi an.
Người nào?
Mấy ngàn con quạ đen kia.
Quạ đen đã khống chế hắn.
"Hắn chảy ra nước mắt đen, vầng trăng máu kia, thực ra là mấy con quạ đen kêu oan cho mình."
"Tiểu Bùi gia, ngươi còn nhớ cảnh tượng đầy máu xuất hiện trong hầm băng, rồi đột nhiên biến mất hết không?"
"Nhớ." Tiểu Bùi gia đến nay ngẫm lại vẫn còn sợ hãi, nương nó chứ đáng sợ quá trời.
Yến Tam Hợp: "Máu chảy thành sông, người có biết nghĩa là gì không?"