Thái Vi không biết đệ nhất nhân của Triệu vương và con trai là ai, nhưng hắn biết Triệu vương là ai, càng biết gia quy của Chu gia.
"Ngươi điên rồi sao?" Hắn tóm lấy Thiên thị: "Lỡ như bị lão gia biết, cẩn thận hắn lột da ngươi."
"Chúng ta chỉ uống một chút rượu, chơi tiểu quan nhân, lại không làm chuyện gì khác, ngươi rảnh rỗi sinh nông nổi làm gì, lo chuyện của mình đi."
Nói xong, Thiên Thị ngã xuống, say đến bất tỉnh nhân sự.
Hắn đưa người trở về, trên đường về càng nghĩ càng sợ hãi, cả đêm đều không ngủ ngon giấc.
Ngày hôm sau, hắn ngăn Thiên Thị nửa đường, khuyên hắn ít lui tới với những thái giám kia đi, cũng đừng đắc ý quên hình, khiến lão gia không vui.
"Huynh đệ, trong lòng ta tự có tình toán, ngươi cứ yên tâm đi." Thiên Thị vỗ vỗ vai hắn, vội vàng rời đi.
Hắn nói thế, Thái Vi tất nhiên cũng tin tưởng hắn.
Mấy năm nay Thiên Thị có thể đứng vững vàng bên cạnh lão gia, là dựa vào bốn chữ "Mọi việc đều có tính toán" này.
Hắn quay đầu lại khuyên Hoàng thị vài câu, bảo nàng không nên suy nghĩ lung tung, rồi ném chuyện này ra sau đầu.
Nào biết một đêm khuya ba tháng sau, Thiên thị giống như u linh, mò mẫm vào phòng lay hắn tính.
Hắn giật mình, hỏi có chuyện gì.
Thiên thị nói cãi nhau với Hoàng thị một trận, không có chỗ đi, bèn tới chỗ hắn ngồi một chút, trò chuyện.
Hắn ngửi thấy mùi rượu, mắng Thiên Thị đáng đời, nếu hắn là Hoàng thị, cũng phải gây với hắn, lại uống rượu, ba ngày hai bữa lại uống rượu, coi chừng uống chết ở bên ngoài đó.
Thiên thị cười hề hề, uống một chung trà ấm sau đó, nói mấy chuyện xấu làm trước kia.
Hắn vội vàng ngăn cản, còn nói chuyện này phải nát ở trong bụng, lỡ như bị lão gia nghe thấy thì không xong đâu.
Nói đến lão gia, Thiên Thị lập tức ngậm miệng, bắt đầu cào tóc, dáng vẻ cực kỳ phiền não.
"Ngươi làm sao vậy?"
"Ta..." Thiên thị ngẩng đầu.
Lúc này, hắn mới phát hiện trong đáy mắt người này đều là tơ máu đỏ, vành mắt thêm đen.
"Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"
"Uống rượu, gần đây người nhờ lão gia làm việc quá nhiều, ai nấy đều chạy theo ta."
Thiên Thị vuốt mặt một cái, bỗng nhiên nặng nề thở dài.
"Thái Vi à, ngươi nói chúng ta làm hạ nhân cả đời mưu cầu cái gì đây? Không phải mưu câu một chủ tử tốt sao;
Chủ tử tốt để làm gì? Không phải là vì có thể lấp đầy bụng sao.
Lấp đầy bụng. Tại sao?
Chỉ vì để cái mệnh tiện này sống sót."
Lời này nghe có vẻ hơi ngỗ nghịch: "Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"
Không sao, chỉ cảm thấy sống rất khó.
Thiên Thị cười gằn một tiếng.
"Trước kia làm chó, chủ tử bảo cắn ai thì ta cắn người đó; về sau thành gia lập nghiệp, người khác gọi ta một tiếng gia, đã cảm thấy mình là người, nhưng trên thực tế, ta vẫn là chó."
Chủ tử bảo kêu, ta mới có thể kêu, chủ tử không cho kêu... Dây thừng đều nắm trong tay hắn.
Thiên Thị không nói tiếp nữa, chống mép giường đứng lên, ánh mắt đỏ ngầu nhìn hắn.
Thái Vi, chúng ta đừng quá trung thành, cũng phải đề phòng một chút.
"Phòng ai?" Hắn khó hiểu.
"Đề phòng chủ tử của ngươi."
Thiên thị nói xong, bèn xoay người rời đi, chờ lúchắn phản ứng đuổi theo, thì chỉ nhìn thấy cánh cửa viện nửa mở.
Hắn nằm ở trên giường lật qua lật lại suy nghĩ, thế nào cũng nghĩ không ra tên kia vì sao đang yên đang lành lại nói thế.
Nói đến chủ tử, trên đời này còn có chủ tử nào tốt hơn lão gia nữa?
Hơn phân nửa là chuyện hắn và thái giám lui tới, đã bị lão gia phát hiện, lão gia mới mắng hắn vài câu đây.
Đã sớm nhắc nhở hắn rồi, cứ sống chết không chịu nghe, bây giờ tốt rồi, chọc lão gia tức giận, tự dưng lại có chuyện.
Lão gia tuy rằng giao cho họ tự lo rất nhiều chuyện, nhưng mấy chuyện vi phạm gia quy tổ tông này, dù tính tình lão gia có tốt hơn nữa thì cũng không chứa nổi hắn được.
Ngày hôm sau, hắn còn chưa nghĩ ra nên cầu tình cho Thiên Thị với lão gia thì lão gia đã phái hắn đi Lưỡng Quảng mua gỗ lim thượng hạng.
Tòa nhà sắp tu sửa xong, thiếu chút đồ dùng bài trí trong nhà, phu nhân thích gỗ lim, toàn bộ Hoa quốc chỉ có Lưỡng Quảng là nhiều gỗ lim nhất.
Đây là một công việc béo bở.
Hắn thu dọn đồ đạc, dẫn hai hạ nhân xuất phát ngay ngày đó, ra cửa Nam thành mới nhớ ra là quên chào Thiên Thị.
Đi Lương Quảng phải mất ba tháng.
Ba tháng sau trở lại Chu gia, tới trước mặt lão gia giao việc, giao việc xong hắn xách một bầu rượu ngon đến viện Thiên Thị.
Đến cửa viện, phát hiện cửa đã khóa, nghe ngóng mới biết được, Thiên Thị trộm bùa chú của lão gia, sau khi bị phu nhân phát hiện thì cả nhà năm người đều bị đuổi ra khỏi Chu phủ.
Hắn chợt cảm thấy kỳ lạ.
Trước đây khi lão gia còn là Tứ gia, thường hay vẽ một ít bùa bình thường thưởng cho bọn họ, bọn họ cầm những lá bùa này, lén lút đi đầu cơ trục lợi bên ngoài.
Một tấm bùa bán hai lượng bạc, đổi chút tiền rượu trở về.
Như hôm nay Thiên Thị đã là người đắc ý nhất bên cạnh lão gia, sao còn cần làm những việc này?
Chỉ cần động miệng thôi thì mấy người đến cầu lão gia làm việc đã ngoan ngoãn móc bạc cho hắn rồi.
Hắn không dám đi hỏi lão gia và phu nhân, đành phải len lén ra ngoài tìm Thiên Thị.
Sau khi có nhiều tiền, Thiên Thị có mua một căn nhà nhỏ ba tầng, ở bên bờ sông đào ngoài thành.
Hắn gõ cửa nửa ngày, nhưng không có động tĩnh.
Ngày hôm sau đến, vẫn không có ai mở cửa.
Ngày thứ ba lại đến, vẫn là đóng cửa kín mít.
Lúc này, hắn mới phát hiện chuyện này kỳ lạ.
Thiên Thị và Hoàng thị đều là người mua từ bên ngoài vào Chu gia, hai phu thê không thân không thích, sau khi bị đuổi ra Chu gia, chỉ có một gian nhà này có thể dung thân thôi.
Vào đêm, hắn dẫn gã sai vặt tâm phúc trèo tường vào nhà.
Trong nhà trống rỗng, không có gì, phòng bếp không có bát đũa, trên giường không có chăn đệm... Vậy nói cách khác, cả nhà Thiên Thị sau khi bị đuổi khỏi Chu phủ thì không có về đây ở.
Vậy họ đã đi đâu?
Thái Vi nghĩ mãi không ra, cứ cảm thấy chuyện này kỳ quặc.
Đúng lúc này, có người từ quê nhà ở phủ Tuyên Hóa tìm hắn.
Trương Tướng Tổng có một thê ba thiếp, sinh sáu nha đầu, sợ không có con nối dõi.
Trương Tướng Tổng luôn cảm thấy nhà mình phong thủy không tốt, nhờ hắn giúp xem thử, cầu lão gia đến Trương phủ xem phong thủy.
Trương Tướng Tổng ra tay rất hào phóng, ước chừng khoảng hai ngàn lượng bạc.
Hắn nhận bạc vỗ ngực đồng ý, năm trăm lượng bỏ vào túi mình, còn lại dâng cho lão gia, nhờ lão gia ra tay.
Không ngờ lão gia lại từ chối, nói là gần đây trong nha môn có rất nhiều chuyện, không có thời gian đến phủ Tuyên Hóa.
Hắn không ngờ lão gia sẽ từ chối, chợt trợn tròn mắt, ngày xưa chỉ cần hắn mở miệng, lão gia đều là đồng ý.
Lỡ mạnh miệng đồng ý rồi, làm gì có đạo lý thu lại?
Lại nói với người ở quê nhà, mỗi người đều biết tiểu nhị tử Chu gia lăn lộn ở kinh thành rất tốt, là hồng nhân bên cạnh giám chủ Khâm Thiên Giám.
Chút chuyện nhỏ này còn không làm được, nếu truyền ra ngoài thì biết để mặt mũi của hắn ở đâu, cha nương còn muốn làm người hay không đây?
Con người trong nháy mắt này lại bị quỷ ám.
Hắn cắn răng, tự về phủ Tuyên Hóa, đến phủ Trương Tướng Tổng kiểm tra thử.
Đương nhiên, lấy cớ với Trương Tướng Tổng là nhà môn lão gia bận rộn công vụ, phái ta tới xem thử, đợi về sẽ thuật lại cho hắn.
Hắn xem rất cẩn thận, thậm chí còn vẽ mấy tấm phác thảo, trở về nghiên cứu nửa ngày, cảm thấy không nắm chắc lắm nên bóng gió đi hỏi lão gia.
Lão gia nói việc này dễ làm, làm phép an sàng thôi tử là được.