Yến Tam Hợp ngủ một giấc rất sâu, không hề mộng mị.
"Dậy đi."
Trong phòng tối đen.
Yến Tam Hợp đưa tay sờ sang bên cạnh, giường rất lạnh.
"Nàng đang đấu võ mồm với Minh Đình, Minh Đình sắp tức chết rồi, ừ, giờ chỉ còn một hơi thở thôi."
Yến Tam Hợp cả kinh, lúc này mới phát hiện trên chiếc giường quý phi dưới cửa có một người đang nghiêng người ngồi đó.
"Tạ Tri Phi!" Nàng trừng mắt: "Nơi này là khuê phòng, ngươi biết xấu hổ chút được không?"
"Tìm được rồi."
"Hả?" Yến Tam Hợp ngồi dậy.
"Nhanh vậy sao?"
"Vì tìm người này, đến bây giờ ta còn chưa chợp mắt, mệt mỏi đến độ vết thương trên chân nứt ra luôn rồi."
Tam gia càng nói càng tủi thân.
"Ta ngồi trong phòng này, là muốn chờ ngươi tỉnh, muốn nói cho người biết tình hình người này bây giờ, nào biết ngươi... Ngươi sao có thể nói ta như vậy?"
Yến Tam Hợp: "..."
Tạ Tri Phi: "Ngươi còn chút lương tâm nào không?"
Yến Tam Hợp: "..."
Tạ Tri Phi thấy nàng không lên tiếng, chống giường quý phi đứng lên: "Chu Thanh, Chu Thanh..."
"Ta sai rồi."
Động tác Tạ Tri Phi dừng lại: "Ngươi, ngươi nói gì?"
"Ta nói ta sai rồi."
"Sai chỗ nào?"
Điều này phải nói ra mới được.
Yến Tam Hợp dần thích ứng với ánh sáng trong phòng, nhìn bóng người bên cửa sổ, cắn răng hít sâu vài hơi.
"Không nên nói ngươi như vậy."
"Vậy phải nói thế nào đây?"
"Vất vả rồi."
"Ai vất vả nhỉ."
"Tạ Thừa Vũ vất vả rồi."
"Bỏ chữ Tạ đi."
"Thừa Vũ vất vả rồi."
"Thái độ không tệ." Tạ Tri Phi được vuốt lông, cười đến mắt hoa đào tung bay: "Nhưng có tha thứ hay không thì phải xem tâm trạng ta."
Yến Tam Hợp nghiến răng: "..." Còn chưa chịu thôi đi hả?
"Thái Vi ẩn thân trong đại lao của Binh Mã ty ngũ thành chúng ta."
Nghe thấy tiếng nghiến răng, Tạ Tri Phi thấy nên dừng lại rồi, bắt đầu nói chính sự.
"Binh mã ti ở góc tây bắc Chu phủ, Chu Viễn Mặc tính toán không hề sai, chỉ tiếc ba nhóm ngươi của ta phải bận rộn vô ích một hồi."
Ngay tại kinh thành?
Ngay trước mắt mọi người?
"Làm sao ngươi tìm được hắn?"
"Đó là một câu chuyện dài." Tạ Tri Phi không nhanh không chậm toàn bộ quá trình.
Đương nhiên, với trình độ không biết xấu hổ của Tam gia, hắn rất chú trọng khắc họa đậm nét sự cảnh giác của mình, cùng với quyết định nhanh chóng anh minh.
Thế nhưng Yến Tam Hợp chỉ quan tâm một chuyện: "Cho nên, hắn bây giờ là không có tứ chi, hơn nữa còn là người câm?"
Trong bóng tối, Tạ Tri Phi gật đầu.
"Ngươi có biết ta tìm thấy gì trên đống gạch đá dưới đống cỏ khô không?"
"Cái gì?"
"Mấy ngàn chữ."
Yến Tam Hợp chấn động: "Hắn biết viết chữ ư?"
"Dùng cái gì viết?"
"Dùng miệng!" Tạ Tri Phi: "Dùng miệng cắn đá, viết viết mấy ngàn chữ lên gạch đá."
"Hắn đã viết những gì?"
"Chu!"
Đầu óc Yến Tam Hợp chợt trống rỗng, một lúc lâu mới run giọng nói: "Hắn đang ở đâu? Ta phải lập tức gặp hắn."
"Không vội, đang ở biệt viện, nửa canh giờ trước mới tắm rửa sạch sẽ, bây giờ Bùi thúc đang khám cho hắn."
Hắn bị bệnh?
Tạ Tri Phi không đáp mà lại: "Ngươi có biết vì sao hắn chạy khỏi đại lao vào giờ này không?"
"Tại sao?"
Hắn cảm giác được đại nạn của mình sắp tới, muốn chạy đến cửa Chu phủ phóng một mồi lửa cuối cùng tự thiêu.
Yến Tam Hợp nhíu mày: "Vậy sao ngươi không đánh thức ta sớm một chút?"
"Bây giờ cũng không muộn, Bùi thúc đã cho hắn một viên Hoàn Hồn đan, còn có thể chống đỡ."
Tạ Tri Phi: "Hơn nữa giờ tý, khổ chủ Chu Viễn Mặc cũng không ra khỏi cửa được, chi bằng để cho ngươi an an ổn ổn ngủ một giấc thật ngon."
Yến Tam Hợp nhìn bóng đen bên cửa sổ, bóng đen kia tuy rằng đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, nhưng có một cảm giác kiên định lắng đọng lại của năm tháng.
Suy nghĩ thật chu đáo!
Nếu chu đáo, thì có cần nói cảm ơn không?
Nói, thì như kéo xa khoảng cách giữa hai người.
Không nói, lại nợ hắn nhân tình.
Đang lúc do dự, hắn đã gọi: "Chu Thanh."
Lúc này chỉ gọi một lần, Chu Thanh đã đẩy cửa đi vào, ánh mắt không dám nhìn lung tung, trực tiếp đi tới bên cửa sổ, cõng Tam gia lên lưng.
Yến Tam Hợp nhìn theo bọn họ tới cửa, khóe miệng Tạ Tri Phi hơi nhếch lên.
Hắn nói: "Chờ ngươi."
Ai cần ngươi chờ?
Yến Tam Hợp vỗ hai má đang nóng lên, trong lòng nghĩ người này chỗ nào cũng tốt, chỉ có cái kiểu quyến rũ người kia thật thiếu đánh.
......
Yến Tam Hợp rửa mặt xong, đồ ăn đã bày lên bàn.
Nàng đơn giản ăn một chút, lại dùng nước trà súc miệng, mới cất bước đi ra khỏi viện.
Không đi thẳng đến phòng khách nhỏ, mà chắp tay sau lưng chậm rãi đi dạo bên ngoài, đầu óc hỗn loạn.
Một người trước khi chết thà chết chìm trong thùng phân, cũng muốn đến cửa Chu gia phóng hỏa, trong lòng chắc chắn là có thâm thù đại hận.
Có thể đoán được, trên người người này có cất giấu bí mật, đủ để xé nốt lớp da người cuối cùng của Chu Toàn Cửu.
Gió lạnh thổi qua, đầu óc cực kỳ tỉnh táo, Yến Tam Hợp đi thẳng đến phòng khách.
Đi tới chỗ rẽ, có hai người vội vã bước tới trước mặt, nàng ngước mắt nhìn, hơi kinh ngạc.
Sao hắn lại tới đây?
Chu Viễn Mặc nhìn thấy vẻ mặt Yến Tam Hợp, vội nói: "Yến cô nương, đại muội phu ta..."
"Chuyện sau này, nói không chừng ta có thể giúp được." Giọng Tạ Nhi Lập cực kỳ bình thản: "Yến cô nương sẽ không từ chối chứ."
"Không." Yến Tam Hợp ném xuống một chữ, dẫn đầu cất bước đi vào viện.
Trong phòng khách, đèn đuốc sáng trưng.
Cho dù nàng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy Thái Vi, vẫn thấy kinh hãi.
Đầu trọc.
Trên đầu loang lổ rất nhiều vết lở loét.
Hai lỗ tai một cái còn nguyên vẹn, một cái bị thứ gì đó cắn chỉ còn lại một nửa.
Bởi vì nhiều năm bị nhốt trong lao ngục, thân hình của hắn gầy rộc, ngồi trên ghế thái sư cả người đều rụt lại, nhìn cực kỳ nhỏ con.
Mấy phần còn lại đều che giấu ở trong cái áo bào cũ rộng thùng thình kia, không thể nào biết được.
"Tóc là mới cạo, trên đầu toàn rận, căn bản không tắm sạch được." Tạ Tri Phi: "Tắm khoảng hai ba mươi lần nước, mới miễn cưỡng tắm sạch."
"Nói tóm lại một câu." Bùi Ngụ vẻ mặt cảm thán: "Hắn có thể sống đến bây giờ, quả thực là kỳ tích, Chu Thanh, cho bọn họ xem đi."
Chu Thanh đi tới bên cạnh Thái Vi, xắn ống quần hắn lên: "Yến cô nương, ngươi xem?"
Yến Tam Hợp nhìn mà nổi da gà.
Hai chỗ gãy ở đầu gối đen xì, còn đen hơn đáy nồi, một chỗ trong đó còn đang chảy mủ ra ngoài.
Mà Chu Viễn Mặc phía sau nàng thì cả người đều lui về phía sau một bước, giống như có một cây kim dài, đâm xuyên thủng trái tim của hắn vậy.
Hắn vừa động đậy lập tức khiến người chú ý.
"A, a, a..." Thái Vi lập tức kích động, ánh mắt vốn đang bình tĩnh, trong nháy mắt dấy lên lửa giận.
"Hắn là trưởng tử của Chu Toàn Cửu." Yến Tam Hợp: "Đêm qua, hắn mới hoàn toàn hiểu được phụ thân hắn là người như thế nào."
Thái Vi quay đầu nhìn Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi gật đầu: "Vị này là Yến cô nương mà ta nói với ngươi, nàng hóa niệm giải ma thay người chết, nàng đã xé hết bộ mặt thật của Chu Toàn Cửu."
"Chỉ là xé một góc núi băng thôi." Yến Tam Hợp đi tới trước mặt Thái Vi, ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn hắn: "Hắn còn có rất nhiều bộ mặt thật giấu rất sâu, Thái Vi ngươi có thể nói cho ta biết không?"