Yến Tam Hợp lại đút cho Mao thị một thìa thuốc nữa, sau đó lại gần nói: "Tuệ Bảo, bà chọn thế nào?"
"Đắng quá!"
Mao thị cau chặt mày: "Ta sợ nhất là đắng."
"Tuệ Bảo ngốc à, những thuốc trị được bệnh đều là thuốc đắng."
Một tay Yến Tam Hợp đặt bát thuốc lên bàn, tay kia nắm lấy tay bà.
Bàn tay gân guốc như ngoe gà, ai có thể tưởng tượng nổi, mới ba tháng trước thôi, bàn tay này vẫn còn mềm mại không xương.
Mao thị thở dài một hơi: "Tốt nhất không nên nói."
Tay Yến Tam Hợp khẽ run: "Tại sao?"
"Vui vẻ không tốt hay sao?"
Không biết vì sao, trong mắt Mao thị ánh lên sức sống, giọng nói cũng to hơn trước một chút.
"Nhân sinh vốn đã khổ rồi, những gì không tốt đẹp hãy để nó qua đi."
"Không thể cứ sống một đời hồ đồ mê muội được, đó là cha nương ruột của nàng mà."
"Con à."
Mao thị chậm rãi cười: "Đừng có việc gì cũng phải làm cho rõ ràng, sẽ rất mệt mỏi."
Đây là lựa chọn của bà ư?
"Nhưng ta không cam lòng thay cho a Sinh, nàng nên biết mọi chuyện."
Mao thị nắm lấy tay Yến Tam Hợp: "Con à, con người nếu có thể sống vui vẻ thì đừng cố buồn, cuộc đời quá ngắn."
"Bà nói đúng lắm."
Yến Tam Hợp cũng cười: "Sau đó tổ phụ không nói gì nữa, a Sinh cứ như vậy sống vui vẻ cả đời."
"Nên như vậy." Mao thị có vẻ hài lòng với kết chuyện như vậy.
Yến Tam Hợp: "Chuyện xưa kể xong rồi, ta đi gọi bọn đại gia tới, họ đã chờ ở bên ngoài rất lâu rồi."
"Đều là những đứa trẻ ngoan."
Ánh mắt Mao thị dịu dàng: "Ngươi cũng là một đứa trẻ ngoan."
Ta không phải.
Ta không cứu được mạng cho người.
Tuệ Bảo à.
Xin lỗi, ta đã thất hứa.
Yến Tam Hợp nhìn sâu vào mắt bà, nhanh chóng rút tay ra, bước đi mà không hề quay đầu lại.
Tất cả mọi người đều tiến lên phía trước.
Vẻ mặt Yến Tam Hợp bình tĩnh, nói: "Đừng nói gì cả, để bà được vui vẻ ra đi."
......
Con trai con gái vây quanh giường.
Mao thị nhìn mặt hết người này đến người kia.
"Người bẩn quá, vừa rồi gặp Yến cô nương thật thất lễ, ta muốn đi thay quần áo sạch."
Bàn tay giấu sau lưng của Chu Viễn Hạo dùng lực đến mức nổi gân xanh: "Nương, hãy mặc bộ màu đỏ có thêu hoa mẫu đơn đi, nhìn rất đẹp."
"Vẫn là tam nhi hiểu nương."
"Mau thay cho ta."
Mao thị nhìn Chu Vị Hi: "Đại muội, con đang khóc sao?"
"Không có!"
Chu Vị Hi vội lấy mu bàn tay lau nước mắt: "Nương, chỉ là bụi bay vào mắt thôi."
"Tam muội, mau giúp đại tỷ con thổi đi."
"Phù!"
Tam tiểu thư làm động tác thổi hai lần, nhưng lại khiến cho nước mắt mình chảy ra: "Đại tỷ."
"Nén lại."
Chu Vị Hy đẩy nàng ra: "Nương, để con thay y phục cho người."
"Chải tóc lại cho ta."
Mao thị nhặt một sợi tóc lên: "Sao lại trắng hết thế này."
"Tóc ai mà không trắng, sau này tóc con cũng trắng hết."
Chu Vị Hy cúi đầu: "Nương, để con giúp người chải một kiểu tóc đẹp nhất."
"Phải đẹp nhất đấy nhá."
Trên mặt Mao thị có chút tự hào: "Năm đó, nương con còn ở thành Lạc Dương, cũng là đại mỹ nhân số một số hai đấy, cửa nhà bị đạp đến lún sâu ba tấc."
"Chả thế thì sao, mỹ nhân mới sinh ra được mấy người chúng con như thế này."
Chu Viễn Hạo mang y phục lại gần: "Nương, người duỗi tay ra."
Huynh muội năm người thay nhau mặc y phục, chải tóc cho Mao thị, Mao thị lại nói nhạt mồm nhạt miệng, muốn ăn đồ ngọt.
Bốn miếng bánh trôi, mới ăn được một nửa.
Khóe miệng Mao thị nhếch lên, mãn nguyện, ánh sáng trong mắt tối dần đi.
Thời khắc cuối cùng của bà trên trần gian này, cuối cùng đã đến.
Mao thị nhìn Chu Viễn Mặc: "Lão đại?"
"Nương?"
"Cõng nương về viện cũ đi, viện này nương ngủ không quen."
Chu Viễn Mặc thất thần một lúc, mới ngồi xuống trước mặt bà: "Nương, người lên đây."
Mao thị nằm trên lưng con trai cả, tựa đầu vào bờ vai rộng rãi của hắn, cười thầm.
"Lão đại à, lúc nương sinh con ra, con là một đứa trẻ nhỏ gầy, suýt làm cho nương đau muốn chết, giờ đã cao lớn vững chắc như thế này rồi."
"Nương, con đã ngoài ba mươi rồi."
"Lớn lắm rồi."
Mao thị thở dài: "Con là trưởng tử, các đệ muội giao cả cho con, chèo chống gia đình này không dễ dàng gì, con phải chịu khổ rồi."
Chu Viễn Mặc dừng lại, nước mắt rưng rưng.
"Lão nhị."
"Nương."
Chu Viễn Chiêu vội đi tới.
Mao thị giơ tay lên chạm nhẹ vào từng tấc trên khuôn mặt hắn.
"Trước đây nương không nhìn ra, lão nhị của ta thì ra cũng đẹp như vậy, đừng trách nương."
"Không trách, một chút cũng không trách."
"Lão nhị à, nương không lo lắng ai cả, chỉ lo con thôi."
Mao thị nhìn hắn, thở dài.
"Sau này nếu gặp được một người tốt thì lập một phòng khác đi, trước kia nương đối xử chưa tốt với Nhâm thị, con thay ta đối xử tốt một chút với người đến sau. Con đối tốt với nàng, nàng mới quan tâm yêu thương hai đứa con gái, mới yêu thương con."
Chu Viễn Chiêu vừa khóc vừa gật đầu.
"Lão tam."
"Nương, nương..."
Người con trai được cưng chiều nhất khi nhỏ nắm chặt tay Mao thị, vừa đi vừa khóc.
"Khóc cái gì, đã là người lớn rồi, sau này còn phải giúp đỡ đại ca, phải nghe lời đại ca nghe chưa, đừng có rước họa vào nhà, nhớ chưa?"
"Vâng, con nhớ rồi."
Nhớ thì tốt rồi.
Mao thị hơi mệt, nhắm mắt lại: "Sao vẫn còn chưa đến?"
"Nương, sắp đến rồi."
Chu Viễn Mặc bước chân như bay, Chu Viễn Chiêu, Chu Viễn Hạo đỡ hai bên, một lát sau đã đến Trung Lộ.
Khi đến cửa viện, Mao thị mở to hai mắt, nhìn trân trân vào trong viện.
Bà không nói gì, cho đến khi ngủ trên giường của mình, gối trên chiếc gối quen thuộc, mới khẽ thở dài:
"Vẫn là viện của mình tốt hơn."
Mọi người lại vây xung quanh.
Lúc này, không còn ai khóc nữa, đến mặt của Tam tiểu thư cũng đã khô, mỉm cười.
Yến cô nương nói rồi, để cho nương ra đi được vui vẻ.
Mao thị ngước mắt lên, lướt qua Chu Vị Hi, rơi trên người Tạ Nhi Lập.
Tạ Nhi Lập bước lên trước, ngồi xuống cạnh giường.
"Nương?"
"Haiz!"
Mao thị lớn giọng nói: "Nhi Lập à, nương thường ngày đối xử với con thế nào?"
"Nương đối với con rất tốt."
"Vậy con nể mặt nương, cũng đối tốt với Vị Hi nhé."
"Vâng..."
"Đứa bé này, tính cách giống ta, có lời gì thường giữ trong lòng, chuyện gì cũng không dám nói, con đừng chấp nó, nhé?"
Tạ Nhi Lập: "Nương yên tâm, con sẽ không như vậy."
Mao thị: "Cho dù sau này nó có làm sai điều gì, con cũng nói nhẹ nhàng, đánh nhẹ nhàng thôi, con đánh trên người nó, nương đau trong lòng, nương không đành lòng nhìn con gái mình phải chịu khổ."
Tạ Nhi Lập: "Nương, con sẽ đối xử tốt với nàng."
"Con ngoan, thật là một đứa con ngoan."
Trong mắt Mao thị có chút nước mắt: "Đại muội cả đời này có phúc nhất chính là được gả cho con."
Tạ Nhi Lập quay đầu liếc Chu Vị Hy: "Cũng là phúc của con."
"Tam muội."
"Nương."
"Hãy nhớ lời nương, phải nghe lời các ca các tỷ, con chỉ cần nghe lời chúng thì sẽ được hưởng phúc suốt đời."
"Nương, con sẽ nghe lời nương, sau này cũng sẽ đều nghe lời nương."
"Nha đầu ngốc."
Mao thị trừng mắt: "Lấy chồng thì phải nghe lời phu quân, nghe lời cha nương chồng chứ."
Dừng một lát, bà lại lắc đầu: "Tam muội à, gả cho người ta thì chính là người của người ta rồi, bao nhiêu tủi hờn đều phải chịu, tính cách của con khiến cho nương phát sầu cả lên!"
"Nương..."
Tam tiểu thư không nhịn được nữa, òa một tiếng khóc lớn.
Mao thị vỗ nhẹ tay nàng, vẫy tay với Chu Vị Hy.
Chu Vị Hy bước từng bước một tới, cúi xuống, nhẹ nhàng vùi đầu vào bên người Mao thị.
Giống như lúc còn nhỏ, nương ngả người trên chõng tre, nàng nhào qua.
Hai nương con tựa vào nhau.
Nương dang tay ra, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Mao thị vuốt lưng nàng, nhẹ giọng nói: "Đại muội của ta gầy đi rồi."
Chu Vị Hy khẽ rơi lệ: "Ăn nhiều là lại lên cân."
"Nương có việc vướng bận trong lòng, con thay ta làm nhé."
"Vâng."
"Những năm qua, nương rất ít khi đến Hạng gia, sau này con thay ta qua lại với Hạng gia nhiều hơn nhé."
Ánh sáng trong mắt Mao thị dần tối đi.
"Nữ nhân chúng ta gả đi, nếu không có người nhà qua lại thì lâu dần sẽ bị người ta ức hiếp."
"Vâng, vâng."
"Cả đời này của nương, chưa từng nợ ai điều gì, chỉ có duy nhất nhị muội là ta nợ nó, ta không nên như vậy!"
Nước mắt dâng lên trong mắt Mao thị.
"Sau này, con nhớ nói cho nó biết, để kiếp sau nó đầu thai, vẫn là con gái của ta, ta nhất định sẽ yêu thương nó thật tốt."
Chu Vị Hy khóc đến nghẹn ngào, chỉ biết ra sức gật đầu.
Ánh sáng càng ngày càng tối, đồng tử Mao thị càng ngày càng nhỏ, bà vẫn còn một câu chưa nói.
Nhưng, đã không nói được nữa rồi.
Khuôn mặt của những đứa con đang dần mờ đi, căn phòng dần tối đi.
Có phải trời đang tối không?
Trong bóng tối, Mao thị nhìn thấy cha nương của mình.
Nương tựa vào trong lòng cha, cầm khăn tay lau nước mắt.
Sao lại khóc, con gái sống vui vẻ một đời, không phải chịu ấm ức gì, cũng coi như là viên mãn rồi.
Nữ nhân chúng ta, mãi mãi không thể cưỡng lại được con tim của mình.
Ai bảo ta thích hắn chứ.
Được ở bên người mình thích, đừng hỏi đó là phúc hay họa, là duyên hay là ép buộc.
Tia sáng cuối cùng trong mắt Mao thị, cuối cùng cũng khép lại.
Trong bóng tối, sau đại điện của chùa Giới Đài, nàng nhìn thấy một tiểu công tử môi đỏ răng trắng, đang quỳ trước tượng Bồ Tát để cầu phúc.
Nàng thầm nghĩ, tiểu công tử nhà ai mà lại đẹp như vậy?
Nàng nhìn thấy vô số đèn lồng đỏ treo trên những con phố cổ của phủ Lạc Dương.
Bên kia hoa đăng, có một người đang đứng.
Người đó mày mắt khôi ngô sáng sủa.
"Tiểu công tử, ngươi, ngươi tên là gì?"
"Chu Toàn Cửu."
Lúc này, Mao thị cuối cùng cũng nói ra câu mà bà chưa kịp nói ra.
Chỉ đúng ba từ...
"Oan nghiệt quá!"
Ngoài góc cửa.
Một chiếc xe ngựa dừng lại.
Chu Vị Cẩn hất tay nam nhân đang duỗi ra, trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, túm vạt váy chạy hết sức, hết sức vào trong Chu phủ.
Không biết chạy bao lâu, đột nhiên, bên tai nghe thấy một trận tiếng khóc.
Chu Vị Cẩn sửng sốt, chỉ cảm thấy tim mình như có thứ gì đó đâm vào.
"Nương..."
Nàng khuỵu gối xuống, hét lên đến tê tâm liệt phế.