Chu Viễn Mặc bị nàng nhắc nhở như vậy, sực nhớ ra: "Yến cô nương, có một loại tà thuật bàng môn gọi là trồng tình cổ.
"Cái gì là trồng tình cổ?" Tiểu Bùi gia cả kinh, trong lòng nghĩ nghe tên thôi đã thấy đáng sợ rồi.
Chu Viễn Mặc: "Tiểu Bùi gia, có người cầu mà không được đấy?"
Bùi Tiếu liếc Yến Tam Hợp một cái, lại liếc Tạ Ngũ Thập khinh thường nói: "Nực cười, ta ngọc thụ lâm phong như vậy như thế, còn có thể cầu mà không được ư?"
"Nếu Tiểu Bùi gia có, có thể viết ngày ngày sinh bát tự của ngươi và ngày sinh của nàng lên một tờ giấy, tìm cao nhân thi chú đốt thành tro, bỏ một chút tro vào trong nước trà, cho nàng uống."
Chu Viễn Mặc: "Đây là trồng tình cổ."
Bùi Tiếu: "Người được trồng tình cổ sẽ thế nào?"
Chu Viễn Mặc: "Từ nay về sau trong lòng nàng chỉ có ngươi, si tình cả đời."
"Vậy..." Tiểu Bùi gia kinh ngạc nói: "Phu nhân là bị trồng tình cổ sao?"
"Bát môn trận, Thất Sát trận ở đó, trồng tình cổ thì tính là gì?"
Chu Viễn Mặc khẽ cắn môi: "Dính một chút tro vào móng tay, quẹt qua lòng bàn tay nương, tuy rằng không có tác dụng lớn, nhưng đủ để cho thiếu nữ tình xuân rung động, ý loạn tình mê."
Yến Tam Hợp vốn chỉ thuận miệng hỏi như vậy, không ngờ lại hỏi ra được vụ trồng tình cổ, không khỏi nghĩ đến lời Mao thị nói.
"Giống như ta sống mười tám năm, là vì gặp được một người này vậy. Đêm hôm đó trong đầu ta ngoại trừ hắn, không có gì khác."
Quả nhiên là trái tim thiếu nữ rung động, ý loạn tình mê!
"Như vậy..." Yến Tam Hợp thở dài: "Chuyện xảy ra ở bữa tiệc Mao gia sau đó, cũng thuận lý thành chương."
Nương Mao thị mời lão thái gia giúp Mao thị tính toán nhân duyên.
Lão thái gia chấp chưởng Khâm Thiên Giám, đều chỉ tính toán quốc gia đại sự thiên hạ, sao có thể tính hôn sự của mấy tiểu nữ này, vì thế kêu Chu Toàn Cửu tình giúp Mao thị.
"Chu Toàn Cửu tính toán, tính vào hết người hắn, cuối cùng còn bổ sung một câu... Là ông trời tác hợp, vượng phu, vượng trạch."
Nói đến đây, trong phòng lại yên lặng.
Chẳng ai dám thở mạnh.
Từ trước khi xuất phát, hắn động thủ với Tam lão gia, đến trồng tình cổ cho Mao thị, rồi đến yến tiệc gia đình thản nhiên giật dây bắc cầu cho mình... Ngay cả lão thái gia đã quen nhìn đời cũng không hay biết gì.
Một thiếu niên mười lăm tuổi, tâm cơ sâu sắc như thế, mưu tính chặt chẽ như vậy, thật sự khiến người ta sởn gai ốc, không rét mà run.
"Tam gia." Yến Tam Hợp: "Bây giờ ngươi đã hiểu vì sao hắn tìm tới nương ngươi chưa?"
Chu Viễn Hạo im lặng gật đầu.
Một người dù có tốt đến mấy, cũng đánh không lại một trái tim ác độc.
Chuyện sai nhất nương làm trong đời này, là đi Chùa Giới Đài, gặp được hắn.
"Lão tổng quản." Yến Tam Hợp: "Hôn sự của Chu Toàn Cửu và Mao thị, lão phu nhân có phản đối hay không?"
Lão tổng quản: "Chuyện lão thái gia định ra, không ai có thể phản đối, nhưng lão phu nhân còn cố ý phái tâm phúc đến phủ Lạc Dương hỏi thăm một vòng, nói là không yên tâm về ánh mắt của lão thái gia."
"Nhìn xem, những tâm cơ này dùng tốt bao nhiêu, không ai hoài nghi người thực sự thúc đẩy hôn sự này, là Chu Toàn Cửu hắn cả."
Yến Tam Hợp cười gằn với ba vị gia Chu phủ.
"Chu Toàn Cửu vốn thông minh, chỉ thiếu chút linh khí so với Ngũ lão gia thôi."
"Sau khi thành thân, có được vận may của Mao thị, số mệnh tốt, càng thêm thế như chẻ tre, không ai ngăn được hắn. Lão tổng quản, là như vậy sao?"
"Sau khi lão gia thành thân, quả nhiên là càng ngày càng xuất chúng, số lần lão thái gia khen ông ấy cũng càng ngày càng nhiều." Lão tổng quản im lặng một hồi, lại nói: "Hơn nữa của hồi môn phu nhân mang tới Chu gia là nhiều nhất, điều này khiến cho của hồi môn của đại phu nhân, nhị phu nhân, tam phu nhân có hơi keo kiệt."
"Phu nhân hào phóng, gì cũng chịu đưa vào trong viện lão phu nhân, bao nhiêu bạc cũng cam lòng ném lên người lão phu nhân. Hơn nữa miệng phu nhân ngọt, gặp ai cũng vui tươi hớn hở, lão phu nhân rất hài lòng với đứa con dâu thứ xuất này, mấy con dâu của đích tử đều đẩy qua bên.
"Hèn gì nhị phu nhân Trương thị lại ghen ghét Mao thị như thế, hóa ra là vì điều này."
Yến Tam Hợp: "Mao thị đối xử tốt lão phu nhân tốt, không chỉ có thế chứ?"
"Đương nhiên không chỉ có thế." Lão tổng quản: "Lão phu nhân có đau đầu nhức óc gì, thì phu nhân là người đến thường xuyên nhất, còn tự bỏ tiền túi ra, nấu đồ ăn ngon cho lão phu nhân. Hôm qua lão phu nhân nói muốn ăn mía, ngày mai mía đã đặt trước mặt lão phu nhân, còn cắt ra từng miếng từng miếng, chỉ sợ lão phu nhân đau răng, lòng người đều là thịt, Yến cô nương à."
Yến Tam Hợp: "Cho nên, quan hệ nương chồng nàng dâu giữa phu nhân và lão phu nhân, ban đầu rất tốt?"
Lão tổng quản: "Mới bắt đầu một hai năm thì đúng là như vậy, lão phu nhân luôn khen phu nhân hiếu thuận, phu nhân cũng thường khen lão phu nhân biết thương người."
Yến Tam Hợp: "Sau đó lão phu nhân phát hiện đứa con thứ xuất xuất chúng, sợ vị trí gia chủ bị hắn đoạt đi, lúc này mới lạnh dần."
Lão tổng quản: "Phải!"
"Ta nghĩ..." Yến Tam Hợp nhìn ba vị gia Chu gia: "Đây là một trong những nguyên nhân Chu Toàn Cửu ghét Mao thị."
Tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ.
Phu nhân lấy lòng nương chồng chẳng lẽ không tốt sao? Dỗ dành nương chồng, người được lợi vẫn là phòng thứ xuất họ!
"Bởi vì trong lòng Chu Toàn Cửu, nương chồng thực sự của Mao thị chỉ có Phó di nương. Mao thị lấy lòng lão phu nhân, đồng nghĩa với phản bội di nương. Người xưa nói rất đúng, ngàn năm con dâu thành nương chồng.
Làm dâu rất khó, cho dù nhà ngoại của Chu Vị Hi đắc lực như vậy, nhưng Chu Vị Hi cũng chỉ có thể khúm núm ở trước mặt Ngô thị.
Đó là luật.
Nhưng làm nương chồng, thì lại là một cảnh tượng khác.
Cho dù phu nhân Ngô thị ngu xuẩn như vậy, tiểu bối Tạ gia cũng sẽ cực kỳ cung kính nàng.
Lúc Phó di nương làm thiếp, sống cực kỳ cẩn thận, luôn chịu ấm ức lấy lòng người khác, thật sự không dễ dàng.
Chu Toàn Cửu cưới thê tử, nếu Phó di nương còn sống, người Mao thị hiếu thuận hẳn là Phó di nương, người nàng lấy lòng cũng chỉ có thể là Phó di nương, hưởng phúc cũng chỉ có thể là Phó di nương.
Thế nhưng...
Phó di nương còn chưa hưởng phúc làm nương chồng ngày nào, bao nhiêu phúc khí đều cho lão phu nhân hết, một người vặn vẹo như Chu Toàn Cửu sẽ nghĩ như thế nào?"
"Hắn sẽ không cảm thấy Mao thị hiếu thuận với lão phu nhân là vì hắn." Yến Tam Hợp cười gằn một tiếng: "Hắn chỉ cho rằng, Mao thị lấy lòng lão phu nhân, nghĩ là trong mắt nàng căn bản không có Phó di nương."
Tiểu Bùi gia chép miệng: "Vì sao hắn lại nghĩ như vậy?"
Lý Bất Ngôn nhíu mày: "Hình như có hơi gượng ép!"
"Không gượng ép."
Chu Viễn Mặc thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn, sống lưng hơi cứng đờ.
"Lần ông ta với nương cãi nhau duy nhất, là vì Phó di nương."
Năm ấy Chu Viễn Mặc năm tuổi.
Tết Thanh minh, lão thái gia, lão phu phân đều đi viếng mộ tổ tông.
Lão phu nhân lớn tuổi, đường lên núi lại khó đi, nên nương và tam bá mẫu phải đỡ suốt đường đi.
Phó di nương vì sinh con trai, nên được chôn vào phần mộ tổ tiên, phần mộ ở góc đông bắc.
Lúc viếng mộ sắp xong, cha kéo hắn đến góc đông bắc nhổ cỏ dại.
Lão phu nhân mệt mỏi nói không thể không có người ở bên, nên nương chỉ nhìn theo họ mấy lần, nhưng không đi theo.
Lúc ấy cha không giận dữ, sau khi trở lại viện Ngô Đồng, nghe nói có đập một cái bình, còn nói nương bất hiếu với Phó di nương.
Nương giận đến không ăn cơm cả ngày, ba ngày không để ý đến cha, nói hắn cố tình gây sự.
Sau lại nghe nói cha dỗ dành nhiều ngày, mới dỗ được nương.