Lão tổng quản: "Phó di nương đối với lão gia vô cùng tốt, chữ của lão gia, đều là Phó di nương dạy cho từng nét; lão gia khi còn bé nếu bị đau đầu nhức óc gì, Phó di nương đều rất sốt ruột."
"Nhưng tất cả những thứ này đều phải xếp sau Ngũ lão gia, thậm chí là ba vị con trai trưởng khác."
Yến Tam Hợp đưa ra một ví dụ trắng trợn nhất.
"Chu Toàn Cửu và Ngũ lão gia đồng thời vươn tay muốn Phó di nương ôm, Phó di nương cho dù trong lòng muốn ôm đứa con trai của mình, nhưng cũng chỉ có thể ôm lấy Ngũ lão gia, đúng không?"
"Đúng vậy." Tổng quản gật đầu: "Phó di nương là người như vậy, thà rằng để mình chịu tủi thân, cũng muốn làm mọi chuyện thật tốt."
"Đây không phải tủi thân, đây là đạo lý sinh tồn." Yến Tam Hợp: "Chính thất có đạo lý sinh tồn của chính thất, thiếp thất có đạo lý sinh tồn của thiếp thất, Chu tam gia."
Nàng quay đầu: "Nếu như ngươi là Chu Toàn Cửu, mọi chuyện đều phải xếp sau người khác, ngươi có ghen tị hay không?"
"Ta..." Chu Viễn Hạo suy nghĩ một hồi: "Ta có."
Yến Tam Hợp: "Tại sao lại có?"
Chu Viễn Hạo cứng cổ: "Bởi vì đó là nương ruột của ta."
"Ta cũng vậy." Yến Tam Hợp rũ mi xuống: "Ta cũng sẽ ghen tị, sẽ oán hận."
Bộ dáng rũ mắt của nàng, luôn khiến cho người ta có một cảm giác u tĩnh trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Người bên ngoài nhìn không có gì, nhưng có một người nhìn mà đau lòng.
Năm đó ở viện Hải Đường, nương cũng đối xử không nóng không lạnh với nàng.
Lúc vui thì hỏi vài câu, lúc tâm trạng không tốt, đã ném nàng ở một bên mặc kệ không hỏi, có đôi khi thậm chí cố ý làm như không thấy nàng.
"Yến Tam Hợp." Tạ Tri Phi khẽ gọi một tiếng: "Đừng dừng lại, nói tiếp đi."
Yến Tam Hợp ngước mắt lên, hít sâu một hơi.
"Không biết vì sao, lúc vừa mới nói "Ta cũng thế" thì lại thấy tức ngực, tâm trạng lập tức đi xuống."
"Trên thế gian này, ham muốn chiếm hữu của trẻ con là mạnh nhất, bị cướp đồ ăn sẽ khóc, bị cướp đồ chơi sẽ ồn ào; nhìn thấy đồ ăn ngon trong tay người khác thì sẽ đưa tay đi cướp."
"Nếu như Chu Toàn Cửu chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của nương thì không sao, nhưng hắn lại cứ cảm nhận được, cũng chỉ thỉnh thoảng lại nhận được, trong lòng hắn sẽ không cam lòng đến mức nào?"
"Đâu chỉ trẻ con không cam lòng." Tiểu Bùi gia hiếm khi cảm thán một tiếng: "Thực ra người lớn cũng không cam lòng, chỉ là chịu đựng mà thôi."
Yến Tam Hợp: "Cho nên từ khi Chu Toàn Cửu hiểu chuyện, đã phải lo được lo mất."
Tất cả mọi người gật đầu.
"Nhị tiểu thư bị phụ mẫu lạnh nhạt, cho nên rất hận Chu Vị Hi; Chu Toàn Cửu cũng không ngoại lệ, hắn là hận tất cả những người đoạt tình thương của nương hắn." Yến Tam Hợp: "Nếu như Nhị tiểu thư hận Chu Vị Hi một phần, vậy thì Chu Toàn Cửu có năm phần, nhưng còn chưa đủ."
Tiểu Bùi gia: "Vì sao không đủ?"
"Còn chưa đủ để cho Chu Toàn Cửu nảy ra suy nghĩ hại người." Yến Tam Hợp im lặng một lát: "Như vậy... Còn năm phần kia từ đâu tới?"
"Ở chỗ Phó di nương."
Người mở miệng trả lời, là Chu Vị Hi.
Chu Vị Hi đối diện với ánh mắt Yến Tam Hợp: "Ta có thể nói không?"
Yến Tam Hợp dùng ánh mắt cổ vũ nàng: "Cứ việc nói."
"Ta rời đi nửa tháng, người ta thấy áy náy nhất không phải đại gia, mà là Hoài Châu. Ta lo con ăn có ngon hay không, ngủ có ngon hay không, hạ nhân có cẩn thận chăm sóc con hay không."
Chu Vị Hi: "Ta chỉ có một đứa con trai này, không có đứa con nào khác để nhớ thương, nhưng là như vậy, ta vẫn cảm thấy mắc nợ nó. Suy bụng ta ra bụng người, Phó di nương chắc chắn cũng cảm thấy mắc nợ đứa nhỏ."
Yến Tam Hợp: "Nói tiếp đi."
"Con người một khi cảm thấy mắc nợ, sẽ bồi thường gấp bội, nói chuyện sẽ dịu dàng hơn bình thường gấp mười lần, làm việc sẽ tỉ mỉ hơn bình thường gấp mười lần." Chu Vị Hi nhìn Yến Tam Hợp: "Còn có thể nghĩ cách tìm cho mình một ít lý do. Con à, nương là bởi vì được lão phu nhân thương xót, nên mới có ngày hôm nay. Con là, nếu không phải lão phu nhân gật đầu, nương làm sao có thể sinh hạ được con?"
"Làm người phải biết cảm ơn. Con trai, con phải nghe lời, phải hiểu chuyện, cứ nhịn một chút là được rồi."
"Con à, con đừng tranh giành với họ, con là thứ xuất, bọn họ là đích xuất, con tranh không lại."
"Con trai, nương cũng muốn thương con, nhưng nương hết cách rồi."
"Con trai, con chỉ cần hiểu, ngươi nương thương nhất chỉ có con."
Chu Vị Hi cắn môi dưới: "Mẫu tử liền tim, nói nhiều lần thì năm phần còn lại từ từ hình thành."
Không chỉ nữ nhân hiểu nữ nhân, mà người làm mẫu thân cũng hiểu người làm mẫu thân nhất.
"Còn thiếu một chút." Yến Tam Hợp cất giấu ngọn lửa hừng hực: "Sức khỏe Phó di nương vốn kém, nàng không chịu được mệt nhọc."
"Ta hiểu rồi." Lý Bất Ngôn bừng tỉnh đại ngộ: "Với sức khỏe của nàng, phải chăm sóc một đứa bé, thực ra là chịu không nổi, nhưng nàng vì lấy lòng lão phu nhân, cũng chỉ có thể cắn răng cố gắng chịu đựng."
Tiểu Bùi gia cũng bừng tỉnh đại ngộ: "Những thứ này người khác nhìn không thấy, nhưng Chu Toàn Cửu là con trai của nàng, ở cùng viện với nàng, hắn thấy rõ ràng nhất."
"Bất Ngôn." Yến Tam Hợp: "Ta bị mệt sắp chết, ngươi còn muốn liều mạng với người khác, Chu Toàn Cửu thì sao?"
Hô hấp Lý Bất Ngôn trì trệ.
Yến Tam Hợp: "Chu Toàn Cửu mới năm tuổi, còn quá nhỏ, không thể liều mạng với người khác được, nhưng nỗi hận lại càng ngày càng nồng đậm."
"Trong mắt hắn, nương mình mỗi ngày đều bị lão phu nhân ăn hiếp, bị đại phòng ăn hiếp. Nhất là Ngũ lão gia, là người hắn hận nhất."
"Tất cả tình yêu của Phó di nương đối với hắn, đều bị người này cướp đoạt, sức khỏe của Phó di nương, cũng vì chăm sóc Ngũ lão gia nên mới càng ngày càng kém, cho nên..."
Yến Tam Hợp lạnh lùng cười: "Hắn cũng muốn đi cướp đoạt đồ của người khác, hắn cũng muốn sức khỏe của Ngũ lão gia càng ngày càng kém!"
Trong phòng, mọi người đều hít thở không thông.
Trong đầu mọi người nảy ra một suy nghĩ...
Đây cũng là lý do vì sao Chu Toàn Cửu tuổi còn nhỏ, đã có thể đi làm mấy thứ ác độc như giếng đào hoa, đinh đòi mạng này.
Nếu như những thứ trên còn không đủ để cho người ta tin phục...
Yến Tam Hợp ngực phập phồng vài cái.
"Ta còn nhớ ngày đầu tiên vào Chu gia hóa niệm giải ma, lão tổng quản đã nói với ta một chuyện..."
"Sinh nhật hàng năm, Phó di nương luôn tự tay may cho bốn đứa nhỏ một bộ xiêm y, xem như quà sinh nhật. Cái năm ngã bệnh nặng, lão phu nhân không cho phép nàng dùng kim chỉ, nàng vẫn lén lút may."
"Yến cô nương." Lão tổng quản vội nói: "Ta thực ra chỉ nói một ít, lúc Phó di nương khỏe mạnh, cũng thường làm chút giày vớ, túi tiền gì đó cho các gia."
"Điều này chứng mình điều gì?" Yến Tam Hợp: "Chứng minh Phó di nương từ đầu đến cuối đều lấy lòng lão phu nhân, lấy lòng mấy đứa con trai trưởng của đại phòng, cho dù mạng sống không còn bao lâu."
Lý Bất Ngôn: "Những hành động lấy lòng này rơi vào mắt Chu Toàn Cửu, chỉ có hận hơn mà thôi."
Yến Tam Hợp nhìn Lý Bất Ngôn gật gật đầu.
"Chu Toàn Cửu và Mao thị lần đầu tiên gặp nhau, là ở chùa Giới Đài mà tối hôm qua chúng ta vừa đi."
"Lúc ấy Chu Toàn Cửu bái Bồ Tát Địa Tạng Vương, lúc Tiểu Bùi gia giới thiệu cho ta Địa Tạng Vương Bồ Tát, đã nói..."
Đến lúc này, Bùi Tiếu nếu còn chưa nghĩ ra là câu nào, vậy thì hắn đã ngốc đến không có thuốc chữa.
"Ta nói, Địa Tạng Vương Bồ Tát trong mấy đời quá khứ, đã từng mấy lần cứu nương mình đang chịu khổ trong địa ngục."
Nói xong, hắn mở to hai mắt, nhìn Yến Tam Hợp.
"Cho nên, Chu Toàn Cửu cho rằng Phó di nương ở Chu gia, là ở trong địa ngục chịu khổ?"