Chu Viễn Hạo nghe thấy đại ca nói không tìm thấy, chỉ tay xuống phía dưới.
"Có khi nào phong thủy cục ở phía dưới không?"
"Không thể nào."
Chu Viễn Mặc kiên quyết phủ nhận.
Làm phong thủy cục, nhất là làm trên phần mộ tổ tiên là một việc vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ suất sẽ thay đổi vận khí ban đầu của phần mộ tổ tiên.
Chưa kể đến đào mộ.
Chỗ này tìm không thấy, chỗ kia không có khả năng, Chu Viễn Hạo sốt ruột: "Chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Chu Viễn Mặc mệt mỏi nói không ra hơi, ngồi xuống tảng đá, mắt nhìn xa xăm.
"Lão tam, nếu đệ là cha, đệ sẽ làm thế nào?"
"Ta..."
Chu Viễn Hạo nín thinh.
Hắn chỉ là thầy phong thủy hạng hai.
Muốn dùng một nữ nhân để hóa giải phản phệ và trời phạt, chỉ có cách thi chú bố trận.
Đây là một quá trình kéo dài.
Đầu tiên phải có bức chân dung của nữ nhân đó, sau đó đốt nửa nén hương tím và đồ dùng cá nhân của bản thân lên bức chân dung đó.
Khi đã đốt được một nửa, phải để nữ nhân đó gọi tên của mình.
Sau đó, đốt móng tay và tóc của nữ nhân đó thành tro rồi đưa cho nữ nhân đó mang theo bên mình.
Bước thứ hai là thử nghiệm.
Cắt ngón tay của mình, nếu nữ nhân đó cảm thấy đau, hai người coi như cùng vận; nếu không, phải lặp lại bước đầu tiên.
Bước thứ ba, đốt nửa nén hương còn lại trước tấm chân dung cùng với móng tay và tóc của nữ nhân đó, vừa đốt vừa gọi tên của mình, cuối cùng cho tất cả tro đó vào trong túi hương để nữ nhân mang theo người.
Đến lúc này coi như hoàn thành toàn bộ quá trình chuyển đổi.
Từ lúc này trở đi, toàn bộ vận xui xảy ra với bản thân mình sẽ chuyển hết sang nữ nhân kia.
Cha và nương sớm tối bên nhau, làm những việc này quả là thuận lợi, nhưng mấu chốt là...
Cha thông minh hơn hắn rất nhiều!
"Nếu là ta."
Chu lão nhị nắm chặt tay, lạnh lùng nói: "Ta sẽ dùng trận pháp làm một cái lồng, nhốt nương lại."
Chu Viễn Mặc ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Chu lão nhị.
Nhìn một lúc, hắn dường như nghĩ ra gì đó, ánh mắt hướng lên đỉnh núi, sau đó leo lên.
"Mau lên núi."
"Đại ca!"
Chu lão tam biến sắc: "Có phải huynh nghĩ đến điều gì không?"
"Lên núi nói sau!"
Chu Viễn Mặc quát lên một tiếng rồi vội vàng lên núi.
Hai huynh đệ không dám chậm trễ, vội đuổi theo.
Leo núi trong trời truyết thật sự phải trả giá bằng mạng sống của ba người, nhưng cho dù Chu lão tam có được sống trong nhung lụa đến đâu cũng không dám than một lời.
Lên đến đỉnh núi, ba huynh đệ mệt hơn cả chết, ngã vật xuống nền tuyết thở hồng hộc, cổ họng tràn ngập vị máu.
Đợi đỡ mệt, ba người mới đỡ nhau đứng dậy, đi từng bước một lên phía đỉnh.
Chu Viễn Mặc đã từng tới đỉnh núi này một lần.
Khi tổ phụ qua đời, hạ huyệt được chọn vào giờ lành, theo quy củ trong kinh, ngày thứ hai hạ huyệt, tôn tử phải đến mộ cúng cơm.
Cha dẫn hắn tới đây.
Cúng cơm và hóa vàng xong, cha nói thời tiết đẹp nên đi lên núi ngắm một chút.
Lên tới núi, cha đứng chắp tay sau lưng rất lâu, đến khi chân hắn tê dại đi mới xuống núi.
Lúc đó, hắn chưa được tiếp xúc với âm trạch, cũng không biết tốt xấu, chỉ cảm thấy từ trên núi nhìn xuống, núi non chập chùng, nước hồ xanh ngắt, một mảnh thiên nhiên bao la khoáng đạt.
Hắn vẫn nhớ rõ vị trí cha đứng.
"Chính là chỗ này."
Chu Viễn mặc chỉ vào tảng đá to trước mặt: "Cha đứng chỗ này nhìn xuống, lão nhị, lão tam, mau dìu ta qua đó."
Chu lão nhị dùng tay áo phủi tuyết trên đá, một trái một phải cùng Chu lão tam đẩy đại ca trèo lên tảng đá lớn.
Chu Viễn Mặc đứng vững, cũng không vội nhìn, mà chậm rãi nhắm mắt lại, đợi nhịp tim ổn định mới mở mắt ra.
Trước mắt vẫn là một khoảng trắng mênh mông, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Thật sự là trời không giúp người.
Nếu thời tiết đẹp một chút, có lẽ sẽ nhìn thấy gì đó...
Đột nhiên, ánh mắt Chu Viễn Mặc cứng đờ.
Trong mảnh trắng mênh mông đó, dường như có thứ gì đó đang chầm chậm chảy ra.
Hóa ra là khí đen.
Khí đen xuyên qua mảng trắng mênh mông, bốc lên;
Bốc lên từng chút...
Đôi mắt vừa kinh khiếp vừa sợ hãi của Chu Viễn Mặc từ từ mở lớn, lớn đến mức tròng mắt sắp rớt cả ra ngoài.
Một cơn ớn lạnh cực lớn xộc thẳng từ đáy lòng lên khiến mắt hắn tối sầm lại, ngã vật xuống.
"Ca!"
"Đại ca!"
Hai huynh đệ, bốn cánh tay, ôm chặt Chu Viễn Mặc nhấc hắn ra khỏi tảng đá.
Chu Viễn Mặc ngồi phịch xuống nền tuyết, sắc mặt khó coi hơn cả người chết, nước mắt trào ra, nức nở không nói nên lời.
Đại ca nhìn thấy gì vậy?
Chu Viễn Hạo không nói gì, leo lên trên tảng đá.
Trong tiếng gió tuyết thét gào, hắn nhìn thấy một đám mây đen che phủ trên phần mộ tổ tiên Chu gia.
Hình dáng đám mây đó, thực sự đúng như lời nhị ca nói...
Là một cái lồng chim!!
......
Binh mã ti.
Chu Thanh sải bước đi vào: "Tam gia, ba huynh đệ Chu gia đã vào thành."
Tạ Tri Phi nằm ngủ trên thư án suốt hai canh giờ, trên mặt còn in hằn vài vết.
Hắn xoa mặt, khàn giọng nói: "Chuẩn bị bữa sáng và nước nóng, đánh thức bọn họ dậy."
Chu Thanh: "Gia có đi cùng không?"
"Ta qua, ngươi ở lại đây."
Tạ Tri Phi ngẩng mặt lên: "Nếu có tin tức gì của Thái Vi nhớ báo ngay cho ta."
"Gia cứ yên tâm."
Chu Thanh quay người ra khỏi viện, có thị vệ đến trước mặt thì thầm vài câu.
Chu Thanh nghe xong vội vàng quay lại: "Gia, Thái Tôn điện hạ phái người đến hỏi tình hình Chu gia có tiến triển gì không?"
Tạ Tri Phi ngẫm nghĩ: "Nói với hắn trước mắt chưa có gì, chỉ cần tìm được người tên Thái Vi kia thì nhất định có."
"Vâng!"
Ngủ một giấc trong ổ chó, tất cả mọi người đều có cảm giác sống lại.
Không ai dám chậm trễ, ngay cả đến người hay nói nhất là tiểu Bùi gia, lúc ăn sáng cũng thành thật ngậm miệng.
Nửa canh giờ sau, nhóm người Yến Tam Hợp về đến Chu phủ.
Lão tổng quản cầm ô đợi ở góc cổng Chu phủ, vừa nhìn thấy xe ngựa liền vội vàng tiến lên: "Yến cô nương, ba vị gia đang ở trong viện của phu nhân."
Yến Tam Hợp: "Đến từ trước hay là hôm nay?"
Lão tổng quản: "Từ trước đó."
Viện tử đó có vấn đề.
Yến Tam Hợp phán đoán xong, lập tức nói: "Đi, cùng đi xem thôi."
Lão tổng quản đưa người vào thẳng viện của Mao thị.
Yến Tam Hợp từ xa đã nhìn thấy ba vị gia tay cầm la bàn, đầu đội tuyết đang bận rộn làm gì đó ở ngoài viện.
Thấy người đến, Chu tam gia vứt đồ trong tay đi, chạy đến.
"Yến cô nương, các ngươi vào trong chính đường ngồi trước, chúng ta phải ở đây khoảng một chung trà nữa."
Yến Tam Hợp nhìn vẻ mặt gượng gạo của hắn, nhướng mày: "Tìm được rồi ư?"
Chu lão tam ánh mắt ảm đạm, gật đầu.
Khi mọi người nghe thấy đã tìm được, vẻ mặt trong phút chốc đã đỏ như gà chọi.
Lý Bất Ngôn và tiểu Bùi gia nào có ngồi yên được, một người theo Chu lão đại, một người theo Chu lão tam, xem bọn họ rốt cuộc đang làm gì ở ngoài viện.
Tạ Tri Phi cũng muốn đi xem, nhưng thân thể chịu không nổi, đành phải vào trong phòng ngồi ngay ngắn.
Yến Tam Hợp quay đầu nhìn lão tổng quản: "Phu nhân bây giờ sao rồi?"
"Vẫn thế, phần lớn thời gian hôn mê, thi thoảng tỉnh lại, kêu gào toàn thân đau nhức."
Lão tổng quản quay lưng đi lau nước mắt: "Hôm qua, đại tiểu thư, tam tiểu thư và hai vị thiếu phu nhân thay nhau túc trực suốt đêm."
Mười sáu canh giờ chỉ còn lại mười.
Yến Tam Hợp thầm tính toán: "Ngươi âm thầm gọi đại tiểu thư tới."
"Vâng!"
"Khoan đã."
"Yến cô nương, còn gì dặn dò nữa?"
"Lát nữa ngươi cũng vào trong chính đường nghe đi."