Chu Thanh thầm nghĩ, từ sau khi đi theo Yến cô nương, lá gan mình hình như cũng lớn lên, còn dám mở miệng nói chuyện trước đám đông.
"Giếng Đào hoa, lão thái gia phát hiện kỳ quặc, nổi lên nghi ngờ, mệnh không tốt không tìm được; còn Đinh đòi mạng thì sao?"
"Ngươi muốn hỏi..." Yến Tam Hợp: "Là Chu lão gia liên tục làm những động tác nhỏ sau lưng này, tại sao lão thái gia không phát hiện ra là hắn?"
Chu Thanh gật đầu.
Yến Tam Hợp: "Ta nghĩ cũng có hai khả năng."
Chu Thanh: "Hai loại nào?"
Yến Tam Hợp: "Một là Chu lão gia tuổi còn quá nhỏ; hai là, hắn che giấu quá tốt."
"Còn có một nguyên nhân khác." Chu Viễn Mặc đột nhiên mở miệng.
"Giếng đào hoa và Đinh đòi mạng nói trắng ra là trận pháp, trận pháp thì có đại trận, có tiểu trận, có vi trận. Vi trận rất khó bị phát hiện, cũng sẽ không lập tức có hiệu quả, mà dựa vào thời gian tích lũy từng chút một. Còn có..."
Tiểu Bùi gia nhướng mày: "Còn nữa à?"
Chu Viễn Mặc gật đầu: "Giếng đào hoa chỉ dùng một mảnh hoa đào và vài sợi lông hồ ly đỏ, thứ này nếu dùng trên người ta bây giờ, là vô dụng."
Hắn nói hơi mơ hồ, nhưng Yến Tam Hợp lại hiểu được một ít.
"Thứ nhất là ngươi lớn tuổi, thứ hai ngươi đã trải qua chuyện nam nữ."
"Cô nương thật thông minh." Chu Viễn Mặc: "Nam tử mười mấy tuổi, huyết khí vượng, là lúc hứng thú với chuyện nam nữ nhất, lúc dùng trận giếng Đào hoa này, cho dù dùng vi trận nhỏ nhất, cũng sẽ đưa đến tác dụng lớn nhất."
"Vậy hắn dùng Đinh đòi mạng trên người Ngũ lão gia, cũng là bởi vì sức khỏe Ngũ lão gia vốn đã kém."
Yến Tam Hợp không chỉ thông tỏ mỗi một điểm, hơn nữa còn suy ra thêm nhiều chuyện.
"Hơn nữa hắn còn rất hứng thú với chuyện bói toán phong thủy, lại tập trung quên mình, không ngủ không nghỉ, cho nên mới có tác dụng."
Trong sảnh lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người nghe thấy đều nổi da gà.
Đứa nhỏ chưa đến mười tuổi, không chỉ biết bày trận pháp tà môn, mà còn có thể căn cứ vào mỗi người đặc điểm khác biệt để áp dùng trận pháp hiệu quả, hơn nữa còn có thể giấu được pháp nhãn của Chu lão thái gia.
Đây là một đứa bé à?
Đây là yêu nghiệt thì có!
Chỉ có thể nói Chu Toàn Cửu từ nhỏ đã giỏi quan sát.
Yến Tam Hợp cười gằn.
"Tuổi còn nhỏ đã nhìn thấu tính tình người khác không sai chút nào, tâm tư sâu xa đến cả người lớn cũng không sánh bằng."
Một câu nói, khiến cho tất cả mọi người lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Tạ Tri Phi: Ta sáu bảy tuổi, chỉ biết dỗ muội muội thôi.
Tiểu Bùi gia: Sáu bảy tuổi, ta giống như một tên ngốc.
Lý Bất Ngôn: Ta thò lò nước mũi.
Đinh Nhất: Ta chỉ biết ăn.
Chu Thanh: Ta chỉ biết luyện công.
"Ta có một vấn đề."
Tầm mắt mọi người nhìn về phía Chu Viễn Hạo.
Chu Viễn Hạo: "Ca, những thứ tà đạo này, làm sao huynh biết được?"
Chu Viễn Mặc: "Đây là thứ gia chủ mỗi đời sau khi được chọn phải học một mình."
Chu Viễn Hạo kinh ngạc: "Học những thứ này?"
"Chỉ có học những thứ này, mới có bản lĩnh tự bảo vệ mình." Chu Viễn Mặc: "Lão tổ tông nói nghề này của chúng ta, người vào chính đạo không nhiều lắm, kẻ vào tà đạo lại rất nhiều, mượn việc hiểu chút phong thủy đoán mệnh, biến thuật hại người càng nhiều..."
Lời nói, đột nhiên dừng lại.
Chu Viễn Mặc bi ai, dù thế nào cũng nói không nổi nữa.
Ánh mắt Yến Tam Hợp rũ xuống, nàng đột nhiên nghĩ tới một người... Chu Vị Cẩn.
Chu Viễn Mặc và Chu Vị Hi chỉ là bề ngoài rất giống nhau, thực ra Chu Vị Cẩn mới là người giống Chu Toàn Cửu nhất.
Giống nhau ở chỗ, từ nhỏ đã giỏi quan sát, tâm tư rất sâu.
Giống nhau ở chỗ không nói ra miệng, chỉ biết thối rữa vào trong bụng.
Cũng âm thầm nhắm chuẩn cơ hội, cho đối phương một kích.
Nguyên nhân căn bản tạo thành tính tình này của Chu Vị Cẩn, là nàng từ nhỏ bị phớt lờ, bị bạc đãi, như vậy Chu Toàn Cửu thì sao?
Hắn tuổi còn nhỏ tại sao lại tâm tư tinh tế tỉ mỉ như vậy, ác độc như vậy?
Ai dạy hắn?
Phó di nương sao?
"Tạ Thừa Vũ, giúp ta tìm hai người."
Tạ Tri Phi lúc này thật sự có hơi chống đỡ không nổi, đầu váng mắt hoa, cả người chẳng còn chút sức lực.
Hắn nhắm mắt lại, ý bảo Yến Tam Hợp cứ nói.
Yến Tam Hợp: "Giúp ta tìm hai gã sai vặt đi theo Chu Toàn Cửu."
Tiểu Bùi gia vội hỏi: "Tìm bọn họ làm gì?"
Yến Tam Hợp: "Hồ ly lông đỏ từ đâu tới? Một mình Chu Toàn Cửu không làm được việc này, chắc chắn có đồng bọn."
Tiểu Bùi gia: "Ý ngươi là..."
"Ngươi và Hoàng Kỳ, một chủ một tớ, nếu như ngươi đối tốt với hắn thì Hoàng Kỳ chắc chắn sẽ giúp ngươi làm rất nhiều chuyện bí mật..."
"Ta hiểu rồi." Tiểu Bùi gia: "Hai người này rời đi, chắc chắn là Chu Toàn Cửu động tay chân, bởi vì bọn họ biết hắn có quá nhiều bí mật, để lại bên người là tai họa, nói không chừng người đã bị..."
Tiểu Bùi gia đặt tay lên cổ làm động tác cắt một cái.
Giết người diệt khẩu!
Tiểu Bùi gia vừa làm động tác này, hai tay Chu Viễn Mặc vội đỡ lấy cái bàn, hắn chỉ sợ mình sẽ ngã xuống ngay.
Chu Viễn Mặc nhớ rất rõ ràng.
Hai gã sai vặt kia một người tên là Thiên Thị, một người tên là Thái Vi.
Là từ nhỏ đã lớn lên cùng cha.
Thiên thị tâm thuật bất chính, trộm bùa chú cha vẽ bán lấy tiền, bị nương đuổi ra khỏi phủ.
Thái Vi ở bên ngoài nhận việc riêng, giúp người ta xem lầm phong thủy, sau khi chuyện bại lộ thì lén lút chạy.
Lúc ấy hắn còn nhỏ, không có tâm tư suy nghĩ những chuyện của hạ nhân này, hôm nay bị Yến Tam Hợp nhắc tới, vừa nhớ lại, lúc này mới phát hiện rất nhiều chỗ kỳ quặc.
Phụ thân sao có thể tùy tiện vẽ bùa, toàn là người khác tới cửa cầu cạnh ông với vẽ một tấm.
Nhưng mấy lá bùa tiện tay vẽ kia, vốn có thể tặng người khác.
Tiếp theo, Thái Vi ở bên ngoài giả danh lừa bịp, phá hư thanh danh Chu gia, theo quy củ Chu gia, người như thế chắc chắn phải bắt về nghiêm trị.
Cha lấy lý do chủ tớ, bỏ qua cho hắn... Chuyện này không hợp quy củ!
"Chu Viễn Mặc, có phải ngươi nghĩ tới cái gì không?" Yến Tam Hợp tinh mắt.
Chu Viễn Mặc chỉ cảm thấy cả người ớn lạnh, một lúc lâu mới mở miệng nói: "Đúng là có chỗ kỳ quặc."
Chu Viễn Mặc nói kỳ quặc, vậy chắc chắc là có kỳ quặc.
"Tạ Thừa Vũ, mặc kệ có giết người diệt khẩu hay không, ngươi giúp ta tìm thử đi." Yến Tam Hợp: "Tìm được bọn họ, sẽ biết vì sao Chu Toàn Cửu tuổi còn nhỏ mà đã biết những tà môn ngoại đạo này, cũng có thể biết Chu Toàn Cửu còn làm những chuyện gì không thể để người khác biết."
"Đáng lẽ phải tìm từ lâu rồi." Tiểu Bùi gia "Hừ" một tiếng: "Chỉ trách chúng ta đều bị tấm da người mà tên súc sinh hắn khoác làm chói mắt."
Lý Bất Ngôn "Xí" một tiếng: "Đừng vũ nhục súc sinh, súc sinh cũng không hại người."
Ba huynh đệ Chu gia vừa nghe lời này, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Xấu hổ phẫn nộ muốn chết!
Lúc này, Chu Viễn Mặc đột nhiên giật mình: "Tam gia đợi đã, để ta tính thử sinh tử của bọn họ."
Mắt Yến Tam Hợp sáng ngời: "Nếu như còn sống, có thể đoán ra vị trí hay không?"
"Đại khái có thể."
Chu Viễn Mặc đưa mắt cho hai huynh đệ, ba người đồng thời đứng dậy, vội vàng đi vào trong, đóng cửa lại.
Lý Bất Ngôn bĩu môi: "Xem ra, vẫn là lão hòa thượng giỏi!"
Tiểu Bùi gia nhíu mày: "Lão hòa thượng chỉ cần báo tên thôi."
Một lát sau, cửa mở ra.
Chu Viễn Mặc đi ra.
"Tam gia, Lục Hào kiểm tra ra, trong đó có một người tên Thái Vi còn sống, phương vị ở góc tây bắc."