Xe ngựa vừa đến cửa thành, bầu trời đã có bông tuyết rơi.
"Gia, năm nay cũng thật kỳ quái, Đông Chí vừa qua vài ngày, tuyết đã rơi mấy đợt, còn lạnh hơn năm trước rất nhiều."
Chu Thanh khoác thêm áo cho Tam gia: "Chân Gia không tốt, vào trong xe ngồi chờ đi."
"Không cần." Giọng Tạ Tri Phi khàn khàn, hoàn toàn không còn hưng phấn như lúc mới ra khỏi cửa.
Chạy về nhanh như thế, hẳn là mệt lắm, nha đầu kia có gầy đi hay không đây?
Đại tẩu không có gì ngoài ý muốn chứ, khúc mắc của nàng và Canh Tống Thăng đã gỡ chưa?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên thấy Chu Thanh quỳ rạp trên mặt đất, dán tai sát mặt đất nghe một hồi: "Gia, hai chiếc xe ngựa, bọn họ tới rồi."
Tạ Tri Phi lập tức luống cuống.
"Xiêm y của ta không nhăn chứ? Tóc tai thì sao? Sắc mặt có khó coi không?"
"Gia!" Chu Thanh nhìn không nổi: "Bình tĩnh, bình tĩnh."
Bình tĩnh cái rắm!
Bình tĩnh cái rắm!
Ban đêm nằm mơ cũng nghĩ đến!
Tạ Tri Phi hắng giọng, ngẩng đầu nhìn ra xa.
Xa xa, hai cỗ xe ngựa chạy nhanh tới.
Đinh Nhất lái xe nhìn thấy người chờ ven đường, nước mắt kích động đến tuôn ra.
"Gia, là gia tới đón chúng ta,..." Xe ngựa vừa dừng lại.
Chu Viễn Chiêu nhảy từ trên xe xuống, lảo đảo chạy về phía Tạ Tri Phi.
"Tam gia, nương ta thế nào rồi, còn sống không?"
"Làm sao ngươi biết bà,..."
"Bà còn sống hay đã chết, ngươi nói mau đi!"
Chu Viễn Chiêu la to như kẻ điên, Tạ Tri Phi bị hắn gọi đến đau cả màng nhĩ.
"Chu nhị ca, phu nhân và... Không xong rồi."
"Yến cô nương, Yến cô nương..." Chu Viễn Chiêu lại giống như người điên hô to chạy về: "Nương ta không xong rồi, nương ta thật sự không không xong, bà ấy không xong rồi..."
Yến Tam Hợp nói: "Lên xe, đi thẳng đến Chu gia."
Chu Viễn Chiêu chạy như điên đến trước xe ngựa mình ngồi, duỗi tay: "Tiểu Bùi gia, kéo ta một cái."
Trong xe ngựa vươn một bàn tay kéo Chu Viễn Chiêu leo lên xe ngựa.
Đinh Nhất Nhất giương roi quất ngựa.
Hai chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy qua trước mặt Tam gia.
Ấy...
Tạ Tri Phi nhìn xe ngựa xa xa, vẻ mặt buồn bực: "Gia lớn như vậy đứng ở trước mặt bọn họ..."
Chu Thanh cúi đầu, nhịn cười.
"E là tình hình không ổn."
Sư buồn bực qua đi, lý trí lên sóng, Tạ Tri Phi quyết định rất nhanh: "Mau, đuổi theo bọn họ."
......
Gần nửa canh giờ sau, ba cỗ xe ngựa gần như đồng thời đến Chu phủ.
Lão tổng quản đã sớm trông mòn con mắt, thấy Yến Tam Hợp dẫn đầu từ trên xe ngựa xuống, vội vàng tiến lên.
"Yến cô nương, ta trông mong ngươi về quá, phu nhân bà..."
"Chuẩn bị hậu sự đi."
Lảo đảo một cái, lão quản gia suýt nữa ngã xuống, ánh mắt quét thấy Chu nhị gia, giọng nói đều run rẩy.
"Nhị, Nhị gia..."
Hốc mắt Chu Viễn Chiêu phiếm hồng: "Cứ làm theo lời Yến cô nương đi, phu nhân còn mười tám canh giờ, bây giờ chuẩn bị còn kịp."
Tạ Tri Phi mới vừa được Chu Thanh đỡ từ trên xe ngựa xuống, thình lình nghe được một câu này, cả người đều choáng váng.
"Sao các ngươi biết phu nhân chỉ còn mười tám canh giờ?"
"Ai da, một hai câu nói không rõ." Tiểu Bùi gia vừa xoa hai chân tê dại, vừa tranh thủ lúc rảnh rỗi liếc nhìn Tạ Tri Phi.
"Thừa Vũ, đêm hôm khuya khoắt sao ngươi lại tới đây."
Thật mới mẻ!
"Thì ra người nghênh đón các ngươi ở cổng thành là quỷ hả!"
"Ta không có thời gian nói nhảm với ngươi." Tiểu Bùi gia tóc rối bù như ổ gà, cả người thối um lên: "Ta phải đi đây."
Lý Bất Ngôn ba ngày không rửa mặt, đang tự ghét bỏ mình, vừa thấy Tạ tam gia ngọc thụ lâm phong đứng ở nơi đó, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Nàng vung hai cánh tay đi tới trước mặt hắn, trừng mắt nhìn hắn một cái.
Tạ Tri Phi không hiểu ra sao: "Trừng ta làm gì?"
Không nói được.
Lạnh, cổ họng khàn, chỉ có thể trừng ngươi một cái.
Không có ý gì khác, ngươi ăn mặc lẳng lơ như vậy, cho nên ta nhìn không vừa mắt đấy.
Trừng mắt xong, Lý Bất Ngôn lại vung hai cánh tay, lắc lư rời đi.
Tạ Tri Phi hít sâu một hơi, bình tĩnh, không chấp nhặt với tên phá đám này.
"Được rồi, đừng trì hoãn nữa, làm chính sự đi." Yến Tam Hợp ra lệnh một tiếng, đi đến góc Chu phủ.
Mấy người còn lại không dám đi xuống nửa bước, đồng loạt đi theo phía sau nàng.
Sao vẫn chưa thấy ta?
Tạ Tri Phi nóng nảy, quên mất chân bị thương, cũng đi theo, nào biết chân phải vừa mới chạm đất, đã thấy đau thấu tim, đau đến mức hắn kêu lên một tiếng.
Tất cả mọi người đứng lại, đồng loạt nhìn về phía hắn.
Yến Tam Hợp lại dời từ trên mặt hắn, rơi xuống trên đùi hắn.
Chân thư lại, mũi chân chạm đất.
Cô nhướng mày: "Ngươi bị thương ư?"
Tiểu Bùi gia chợt nổ tung: "Thừa Vũ bị thương, ở đâu, ở đâu?"
Lý Bất Ngôn liếc mắt một cái, khàn giọng: "Hình như là chân phải."
Đinh Nhất u oán trừng mắt nhìn Chu Thanh: "Lúc ta ở đây, gia chưa bao giờ bị thương."
Hoàng Kỳ vén tay áo lên, chuẩn bị động thủ: "Nương nó, ai làm đấy, lát nữa ta sẽ báo thù cho Tam gia!"
Mọi người vây lại, vây lấy Tam gia ở chính giữa.
Quay lại rồi!
Cảm giác tương thân tương ái của người một nhà hết thảy đã trở lại!
Tạ Tri Phi lúc này cũng đỡ tức, chân cũng không đau, nhìn Yến Tam Hợp vén mái tóc rối bù, môi nhếch lên một độ con gian tà.
"Vết thương nhỏ thôi, các ngươi đi trước đi, ta ở bên ngoài chờ các ngươi."
Yến Tam Hợp quay đầu nhìn Chu Thanh: "Chuyện xảy ra khi nào?"
Chu Thanh: "Hồi bẩm cô nương, là ba ngày trước."
Ba ngày rồi, chân vẫn không thể chạm đất, đây là vết thương nhỏ ư?
Yến Tam Hợp rất muốn hỏi rõ ràng, thế nhưng không có thời gian để nàng hỏi rõ ràng, suy nghĩ một lát: "Chu Thanh, cõng gia ngươi lên lưng."
"Không cần, ta..."
"Dù sao cũng phải có người cõng, theo ta vào Chu gia." Yến Tam Hợp nhìn hắn: "Nếu thật sự chịu không nổi, thì ra ngoài hít thở một hơi."
Giống như sợ hắn từ chối, nàng lại nhanh chóng bổ sung một câu: "Tình hình hơi gấp, chuyện cũng hơi phức tạp, ngươi phải tới giúp ta."
Chia tay là khổ.
Nhưng nếu không có chút khổ này, thì sao có được niềm vui sướng khi gặp lại? Làm sao có thể hiểu được phân lượng của ngươi trong lòng ta.
Vì thế, người phải đến giúp ta.
Trong đôi mắt đen này của Tạ Tri Phi hiện lên ý cười, giống như nở ra một đóa hoa, ánh lên đôi mắt hoa đào của hắn, đẹp hơn bất cứ lúc nào.
"Được!" Hắn nhìn nàng, nhẹ giọng nói.
Một màn này, khiến cho Bùi Tiếu đột nhiên nhớ tới, hắn còn chưa kịp chất vấn chuyện tên nhóc này thích bà đồng nữa!
Không đúng!
Nhìn tình hình trước mắt, hình như bà đồng cũng có ý với hắn?
Ta không nhìn nhầm chứ?
Bà đồng sao lại có khẩu vị như thế, Tạ Ngũ Thập ngoại trừ mặt đẹp hơn hắn, thì có gì so được với hắn đâu?
Bùi Tiếu dùng tay áo lau gỉ mắt, buông tay xuống, trước mắt lộ ra khuôn mặt Lý Bất Ngôn.
"Ngươi làm gì vậy?" Hắn theo bản năng lui về phía sau.
"Tiểu Bùi gia!" Lý Bất Ngôn: "Mọi người đều đi rồi, ngươi còn ngây ra làm gì?"
Bùi Tiếu nhìn thử, còn chẳng phải đi cả rồi sao?
"Ta đứng ở bên ngoài để cho gió tản bớt mùi trên người, không được sao!"
"Không chê ngươi."
Lý Bất Ngôn đi vào trong góc, trong lòng nghĩ năm ngày năm đêm không rửa mặt, trên người ai chẳng có mùi chứ?
Bùi Tiếu nhìn bóng lưng nàng, cái gì mà Tạ Ngũ Thập, cái gì mà bà đồng, hắn đều đã quên hết, trong đầu chỉ có một suy nghĩ... Ai không chê hắn?
Là mọi người đều không chê, hay là nàng không chê?
Người này cũng thật là, sao lại không nói rõ ràng chứ!