Canh Tống Thăng rũ mắt nhìn Yến Tam Hợp, mỉm cười tự giễu.
"Yến cô nương, Chu lão gia trong lời người khác là thế nào?"
"Thông minh tiến bộ, dịu dàng chu đáo, tính tình hiền lành, trượng phu tốt, cha tốt, thậm chí còn là một chủ tử tốt."
"Một người như vậy, ngươi sẽ nghi ngờ sao?"
"Câu trả lời của ta không quan trọng." Yến Tam Hợp nhíu mày: "Nhưng ta đứng ở góc độ của ngươi suy nghĩ, ngươi hẳn là sẽ không dễ dàng nghi ngờ hắn."
Bởi vì lúc ấy người đứng ra kịch liệt phản đối hôn sự, là phu nhân Mao thị. Mà hắn, vẫn luôn âm thầm ủng hộ hôn sự này, thậm chí đến của hồi môn cũng đã chuẩn bị xong.
"Ngươi nói rất đúng, ta hoài nghi ai cũng không nghi hắn." Canh Tống Thăng: "Ở Chu gia, hắn đối xử với ta như con ruột, hỏi han ân cần, còn chăm sóc tận tình."
"Vậy... sau đó vì sao ngươi lại nghi ngờ hắn?"
"Trên đường trở về, có một lần khát quá, ta bèn tìm một quán trà uống ngụm trà lạnh, bên cạnh có bàn khách nói chuyện về một đại tộc. Nguyên phối của lão gia trong tộc chết, hắn tục huyền người khác. Thê tử sau này là một người hiền lạnh, đối xử với con của nguyên phối còn tốt hơn con trai ruột. Lão gia quản giáo đứa con trai này, nàng sẽ ở bên cạnh che chở. Con trai làm chuyện xấu bên ngoài, nàng sẽ quỳ xuống cầu xin lão gia ra tay giải quyết."
"Đứa con trai của nguyên phối vì thế mà càng ngày càng kiêu căng, vô pháp vô thiên, trở thành bá vương của làng đó. Về sau lão gia qua đời, con trai nguyên phối lên làm đương gia, có một lần hắn nhìn trúng tiểu thư nhà ai đó, muốn nạp về làm thiếp, tiểu thư sống chết không đồng ý. Hắn bèn trực tiếp trói người lại cưỡng gian."
"Tiểu thư kia cũng là một người mạnh mẽ, về đến nhà bèn treo cổ chết, trước khi chết viết một phong huyết thư. Người nhà đó cũng có thể lực nhỏ trong vùng, cầm huyết thư cáo trạng tới nha môn, con trai nguyên phối bị bắt vào trong lao."
"Lần này, người thê tử sau căn bản không ra tay cứu. Con trai nguyên phối ở trong tù khóc cha gọi nương, chịu hết sự tra tấn của cai ngục, chưa được mấy tháng đã đi đời nhà ma."
"Người không biết chuyện đều nói thê tử sau đại nghĩa diệt thân, là hành động vĩ đại. Biết chuyện đều cảm thán người thê tử sau này tâm tư tàn nhẫn, tâm địa cứng cỏi, không dính một giọt máu cũng có thể giết chết con trai nguyên phối, đoạt gia sản trong nhà, còn lấy được một cái danh nhân từ."
Lúc này bà lão bán trà ở bên cạnh cảm thán một câu: "Cái này gọi là tri nhân tri diện bất tri tâm!"
Là câu nói này, khiến cho Canh Tống Thăng tỏ ngộ.
"Ở Chu gia, Viễn Chiêu thân thiết nhất với ta, ta biết hắn không dùng được thủ đoạn xấu xa này. Hai muội muội núp ở nội trạch, lại là cô nương chưa xuất giả, không thể làm được. Vậy cũng chỉ còn lại hai phu thê Chu lão gia."
Canh Tống Thăng: "Phu nhân tuy rằng đánh ta mắng ta, nhưng nói cho cùng, gốc rễ của nàng ở Canh gia, không cần phải hắc nước bẩn lên người mình, loại trừ hết tất cả khả năng, vậy cũng chỉ còn lại có một người."
Sự yên tĩnh lần nữa đánh úp.
Yến Tam Hợp nhìn Canh Tống Thăng: "Ngươi tìm hắn chứng thực chưa?"
"Vốn định tìm, nhưng sau khi gặp Chu Vị Cẩn ở khách trạm thì ta đã đổi ý."
"Tại sao?" Ngũ quan Canh Tống Thăng thiên về cứng rắn, lại để râu ria khắp mặt, nhìn qua rất hung dữ, lúc này ngũ quan của hắn lại dịu xuống.
"Một tiểu cô nương như Chu Vị Cẩn ra ngoài, bên cạnh đi theo bốn nha hoàn, hai ma ma, bảy tám hộ viện, ngồi hai chiếc xe ngựa..."
Hắn cười thầm: "Ta đột nhiên nghĩ đến nếu ta có một đứa con gái, nếu con gái ta muốn ra ngoài, ta có thể cho nó cái gì đây?"
"Cho nên ngươi thoáng cái đã thông cảm cho hắn ư?"
"Không phải thông cảm." Canh Tống Thăng rũ đôi mi dài xuống, thật lâu sau, nhẹ giọng nói: "Là ta không bảo vệ được nàng."
Nàng là ai?
Tất nhiên là Chu Vị Hi.
Vì sao không bảo vệ được?
Bởi vì Canh gia là đại tộc truyền thừa ngàn năm.
Nếu như Canh Tống Thăng trúng tam giáp, thì thân phận con trưởng đích tôn của hắn trong tộc có thể đứng chắc, còn có thể kế thừa tất cả gia sản của Canh gia.
Hôm nay hắn đã thành thế này, Canh gia còn có thể nhận đứa con trai này sao?
Cho dù có nhận thì Chu Vị Hi gả qua cũng có thể sống tốt được không? Thật sự phải lưu lạc chân trời góc bể sao?
Một nữ tử yếu đuối mười ngón tay không dính nước như nàng thì sao chịu nổi? Tương lai hai người có con thì sao?
Không bằng để nàng quên hắn đi, tìm một người môn đăng hộ đối ở trong Thành Tứ Cửu, tìm người có tiền đồ an an ổn ổn sống qua ngày.
"Nhưng ngươi không cam lòng, cho nên mới nhờ Chu Vị Cẩn truyền lời cho nàng?
"Chu Vị Cẩn sẽ không nói, vì nàng ta rất hận nàng." Giọng Canh Tống Thăng run rẩy: "Đó chỉ là chấp niệm của ta thôi, nói ra miệng rồi, ta không thẹn với lương tâm."
Yến Tam nhắm mắt: "Cũng là kết thúc, phải không?"
"Đúng vậy!" Canh Tống Thăng đột nhiên mở mắt, ánh mắt nhìn từ trên mặt Chu Vị Hi, xuống tới đầu gối của nàng, sau đó lại quay về mặt nàng.
Sau một lúc lâu, hắn lại nói: "Dù sao cũng phải kết thúc thôi."
Chu Vị Hi nhìn hắn, ánh mắt đẫm lệ đẹp đến câu hồn, mà đôi mắt hắn lại đen kịt, sâu thẳm.
Không ai nói gì, cũng không dời mắt đi.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy.
Gió núi rất lớn, gào thét thổi qua, nhưng chẳng thể lọt vào tai họ, họ chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh đều im lặng, đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực mình.
Chu Vị Hi: Chàng kết thúc rồi, vậy ta thì sao?
Canh Tống Thăng: Ta kết thúc rồi, còn nàng thì sao?
Khụ khụ khụ......
Lão hòa thượng nãy giờ không lên tiếng bỗng ho khan kịch liệt.
"Ừm... bé gái kia, đừng dừng lại, hỏi tiếp đi."
Yến Tam Hợp tức đến mức muốn móc mắt hắn.
Đã là cao tăng đắc đạo rồi, sao lại có chút mắt nhìn thế.
Nhưng vừa nghĩ lại, dường như tiếng ho khan này tới vừa đúng lúc.
Vì thế nàng hỏi: "Canh Tống Thăng, sau đó Canh gia đuổi ngươi ra ngoài sao?"
Canh Tống Thăng chậm rãi thu mắt lại: "Cũng không tính là đuổi, là ta tự muốn đi."
Không ai đứng ra hỏi hắn một câu vì sao, mà đều chỉ trích hắn mắng hắn.
Cha nói: Mặt mũi liệt tổ liệt tông Canh gia đều bị hắn làm mất sạch rồi;
Nương nói: Coi như ta chưa từng sinh đứa con trai này.
Các huynh đệ nói: Bọn họ ở trong thành Lạc Dương, chẳng dám ngóc đầu lên.
Các muội muội nói: Các nàng có hắn ca ca như hắn, tương lai còn có thể gả cho một gia đình tốt sao?
"Yến cô nương, khi ngươi là hy vọng của người khác, ngươi có thể nhìn thấy từng khuôn mặt nịnh nọt, khi ngươi làm người khác bị liên lụy, thứ người nhìn thấy đều là những khuôn mặt vô sỉ."
Canh Tống Thăng ném tẩu thuốc vào tay lão hòa thượng, ý bảo ông ta lấy thêm một ít thuốc lá.
Lão hòa thượng trên mặt thì không muốn, tay lại ngoan ngoãn cầm lấy tẩu thuốc.
Canh Tống Thăng thở dài: "Ta đột nhiên cảm thấy thật vô nghĩa, nên dứt khoát rời khỏi Canh gia."
Yến Tam Hợp liếc mắt nhìn lão hòa thượng: "Sau đó ngươi đã nhìn thấu hồng trần?"
Canh Tống Thăng ngẩn người, đột nhiên cười ha ha.
"Ta mà thấu hồng trần gì chứ, trời đất lớn như vậy, đi cả đời này cũng không hết, nhìn cả đợi cũng không hết, ta vừa khéo có thể đi xem thử."
Nụ cười này, cởi mở như trăng thanh gió mát.
Lý Bất Ngôn chua xót: Sao hắn còn có thể cười được?
Tiểu Bùi gia chua xót: Người này đúng là vô tư.
Chu Viễn Chiêu chua xót, yên lặng cúi đầu.
Yến Tam Hợp cũng chua xót.
Nàng nghĩ tới Yến Hành.
Cũng là nam nhân từ nhỏ đã được nâng niu, rồi từ thiên đường rơi vào địa ngục, nhưng ông chưa từng cười được như Canh Tống Thăng.
Yến Hành đã nghĩ thoáng lắm rồi.
Mà Canh Tống Thăng trước mắt này, hình như còn phóng khoáng và ngang ngạnh hơn ông ấy.
Chỉ có Chu Vị Hi yên lặng nhìn người trước mặt, im lặng.