Không thể không nói, cách chọn gia chủ này tương đối thông minh.
Cơ hội cho mỗi con cháu, có thể thượng vị hay không thì xem ông trời có cho bát cơm này hay không. Như thế vừa bảo đảm có được một đời gia chủ giỏi giang, lại khiến cho ngươi bị thua không thể nói gì.
Cuối cùng dùng tuyệt học giao phó cho gia chủ mới, để cho hắn có thực lực và sức mạnh nhất ngôn cửu đỉnh ở trong tộc Chu thị.
Lão tổ tông nào của Chu gia nghĩ ra chiêu này?
Quả thực rất tuyệt!
Yến Tam Hợp đột nhiên gọi: "Nhị gia?"
Chu lão nhị cực kỳ cung kính: "Mời Yến cô nương nói."
Yến Tam Hợp: "Ngươi có ghen tị với ca ca ngươi không?"
Chu lão hai chặt hai tay, cảm thấy mình bị coi thường.
"Yến cô nương, sao ta có thể ghen tị với ca ta, huynh ấy xuất chúng hơn chúng ta về mọi mặt, chức gia chủ phải là huynh ấy làm."
Yến Tam Hợp: "Tam gia, ngươi thì sao?"
Chu lão tam nhìn đại ca nhà mình, quyết định nói thật: "Ta ghen tị."
Yến Tam Hợp: "Ghen tị cái gì?"
Chu lão tam ngượng ngùng mỉm cười.
"Ghen tị huynh ấy sinh trước, bao nhiêu thứ tốt đều bị huynh ấy chiếm hết, thông minh, có linh khí, đến tướng mạo cũng hơn chúng ta."
Chu Viễn Mặc không ngờ huynh đệ mình lại nghĩ thế: "Lão tam, đệ..."
"Đại ca." Chu lão tam nhìn hắn, thở dài một hơi: "Tuy rằng nương thiên vị đệ, nhưng ở trước mặt bà, ánh mắt bà mãi mãi chỉ nhìn về phía huynh, chỉ là huynh không để ý mà thôi."
Nương nhìn là đại ca sao?
Không phải!
Nương là nhìn cha lúc còn trẻ.
"Tam đệ vừa nói như vậy, ta cũng nhớ ra." Chu lão nhị mím môi: "Cha tuy rằng thiên vị ta, nhưng nói chuyện với người ngoài, trong lời ngoài đều là đại ca huynh, vẻ mặt rất tự hào."
Cha vừa là cha của đại ca, lại là sư phụ của huynh ấy.
Nghiêm sư mới có thể xuất cao đồ.
Cho nên không thể cưng chiều đại ca, không thể thương, chỉ có thể nghiêm khắc.
Nghĩ tới đây, Chu lão nhị mới hiểu được vì sao mình không ghen tị với đại ca nhà mình, là bởi vì cha thiên vị hắn.
Nhưng trên thực tế...
Người cha để ý nhất, mãi mãi là đại ca, chỉ là giấu sâu mà thôi.
"Nhị đệ, tam đệ." Hốc mắt Chu Viễn Mặc hơi chua xót: "Không cần phải hâm mộ ta, vị trí gia chủ này thực sự không dễ làm."
Lúc nói lời này, hắn nhìn Yến Tam Hợp.
Nếu như ba tháng trước, hắn chắc chắn sẽ không nói như vậy, trở thành gia chủ Chu gia là sự theo đuổi cả đời của hắn, hắn cảm thấy mình sống là vì điều này.
Nhưng bây giờ...
Chu Viễn Mặc không khỏi nhớ lại cha từng nói với hắn" Có được càng nhiều, trả giá càng lớn.
Đúng rồi, có nên nói lời này của cha với Yến cô nương hay không?
Hắn thầm nghĩ.
Quên đi, không nói nữa.
Lời này cũng không có gì quan trọng.
Yến Tam Hợp không biết suy nghĩ trong lòng Chu Viễn Mặc, nàng vừa mới hỏi ra vấn đề "Ghen tị", là muốn thăm dò tình cảm ba huynh đệ Chu gia thứ.
Kết quả thăm dò: Tốt.
Như vậy có thể xác nhận tâm ma của Chu lão gia, không liên quan đến ba đứa con trai.
Bước tiếp theo, phải ngược dòng về phía trước.
"Chu lão gia là con thứ năm, thứ xuất Chu lão gia từ nhỏ đã giỏi giang, khiến bốn người đích tử thấy áp lực sao?"
Chu Viễn Mặc ngẫm nghĩ: "Hình như là vậy."
Hình như?
Yến Tam Hợp: "Vì sao không xác định?"
Chu Viễn Mặc: "Ba huynh đệ chúng tôi trước mười lăm tuổi, đều không thể hỏi chuyện trong phủ, tâm tư đều phải đặt vào việc học hành."
Chu lão nhị vội nói: "Đây là quy củ của Chu gia, trời có sập xuống cũng phải có người đời trước đứng ra chống đỡ."
Chu lão tam cũng nói: "Chu gia chúng ta còn có một quy củ, trước mười lăm tuổi không gần nữ sắc."
Yến Tam Hợp: "Vì sao?"
Chu lão tam: "Nghề này của chúng tôi, không thể phân tâm, trên đầu chữ Sắc có một Thanh đao, nếu đao này rơi xuống thì chắc chắn không có lợi, cha ta nói bác cả ta bị sắc đẹp làm lầm lỡ..."
Bác cả?
Cũng là đại ca của Chu lão gia.
Yến Tam Hợp: "Nói như vậy, bản lĩnh xem bói của bác cả ngươi cũng không tệ?"
"Cha nói như vậy." Chu lão tam: "Cô nương muốn biết chuyện xưa, tốt nhất là gọi tổng quản tới, ông ấy từng đi theo tổ phụ ta, có vài việc ông ấy biết rõ hơn chúng ta.
Yến Tam Hợp nhìn Lý Bất Ngôn, Lý Bất Ngôn lập tức đi gọi người.
Lúc Chu Tỉnh bước vào, mang theo cả sự lạnh lẽo bên ngoài.
Hắn không dám ngồi xuống, chỉ đứng ở giữa phòng, nói với Yến Tam Hợp: "Cô nương muốn hỏi gì, cứ hỏi, lão nô chắc chắn sẽ không lừa gạt."
Yến Tam Hợp bưng chung trà lên: "Ngươi ngồi xuống, ta hỏi lại."
Chu Tỉnh quay đầu nhìn đại gia, thấy đại gia gật đầu với hắn một cái, lúc này mới dám ngồi.
Yến Tam Hợp vẫn hỏi câu hỏi lúc nãy.
"Chu lão gia là con thứ năm, thứ xuất Chu lão gia từ nhỏ đã giỏi giang, khiến bốn người đích tử thấy áp lực sao?"
Lão tổng quản nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Không phải."
Chu lão tam kinh ngạc: "Lão tổng quản, sao lại không phải chứ?"
"Ngoại trừ lão gia, Đại lão gia, Ngũ lão gia đều rất có thiên phú."
Lão tổng nhìn Tam gia: "Nhất là Ngũ lão gia, lão thái gia nói ông ấy chịu thiệt là vì sức khỏe không tốt."
"Khoan đã!"
Yến Tam Hợp đột nhiên nhận ra có điều không đúng.
Nàng nhớ rõ Mao thị từng với nàng, trong bốn huynh đệ của Chu lão gia, lão đại, Tiểu Ngũ đi rồi, lão nhị, lão tam vẫn còn sống.
Trùng hợp như vậy sao?
Hai người mất đều là người có tài năng?
Lão tổng quản bị câu "khoan đã" của Yến Tam Hợp làm giật nảy mình: "Yến cô nương, có phải lão nô nói sai gì không?"
"Không có." Yến Tam Hợp hoàn hồn: "Ngươi nói rõ xem Đại lão gia và Ngũ lão gia chết như thế nào đi?"
Lão tổng quản: "Ngũ lão gia từ nhỏ sức khỏe đã đã không tốt, vẫn luôn rất yếu ớt, sau khi phân phủ không bao lâu thì qua đời. Đại lão gia thì..."
"Bác cả ta chết không vẻ vang lắm, chết ở trên người nữ nhân." Chu Viễn Mặc nói tiếp: "Ông ấy háo sắc, nữ nhân nào cũng dính, nên thân thể hao mòn."
Yến Tam Hợp: "Hai phủ này bây giờ ra sao?"
Chu Viễn Mặc: "Đều nghèo túng, hoàn toàn nhờ cha ta giúp đỡ."
Yến Tam Hợp: "Giúp thế nào?"
Lão tổng quản: "Lão gia một năm cho bọn họ ba ngàn lượng bạc, đại phú đại quý thì không thể, nhưng có thể an ổn sống qua ngày."
Yến Tam Hợp: "Bắt đầu cho từ khi nào?"
Lão tổng quản: "Sau khi Đại lão gia và Ngũ lão gia qua đời."
Yến Tam Hợp: "Mỗi năm đều cấp sao?"
Lão tổng quản: "Hàng năm đều cho, không có năm nào ngừng."
Yến Tam Hợp: "Quý phủ Nhị lão gia và Tam lão gia thì sao?"
Lão tổng quản: "Bọn họ vẫn khỏe, mặc dù không có bản lĩnh như lão gia nhà chúng ta, nhưng vẫn có thể giúp người xem phong thủy, tính toán bát tự, bạc cũng rất nhiều."
Yến Tam Hợp: "Khảo hạch ba năm, ai là người cạnh tranh mạnh nhất của Chu lão gia."
Lão tổng quản: "Cũng là Đại lão gia và Ngũ lão gia."
Yến Tam Hợp: "Cụ thể đã thua thế nào, nói cho ta nghe một chút."
Lão tổng quản khó xử: "Yến cô nương, đây đều là chuyện trong bí cảnh, lão nô thật sự không biết."
Yến Tam Hợp: "Như vậy... sau khi Đại lão gia, Ngũ lão gia thua, bọn họ có tâm phục khẩu phục không?"
"Chuyện này..." Gương mặt hắn càng khó xử.
Yến Tam Hợp rũ mắt.
"Chu Tỉnh, đây không phải là chuyện trong bí cảnh."