Tạ Tri Phi nắm chặt tay, giọng nói run nhè nhẹ: "Ngươi nói tiếp đi."
"Bệ hạ rất thích đội này, mấy lần trước đánh Thát Đát, đều mang Bộ Lục theo bên người, chuyên lệnh cho bọn họ đánh tiên phong."
Hách Quân quay đầu nhìn Tạ Tri Phi.
"Lúc này nếu thật sự đánh nhau với Thát Đát, phỏng chừng cũng không thể thiếu bọn họ, ấy... sao mắt ngươi đỏ thế."
"Do rượu."
Tạ Tri Phi từ từ nói: "Vũ khí của bọn họ, đều là đao sao?"
"Ngươi không hiểu đâu, này gọi là đại đao trong tay, thiên hạ của ta."
Hách Quân nói tới đây, thở dài thật sâu: "Quân Trịnh gia trước kia cũng dùng đại đao."
Trong bóng tối, khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Tri Phi dần trở nên bi thương.
Đao pháp Trịnh gia tổng cộng ba mươi hai thức, mỗi một thức giản dị tự nhiên, trên thực tế lại đều là sát chiêu.
Cha nói trên chiến trường, mấy chiếu thức hoa hòe sẽ mất mạng, muốn bảo vệ tính mạng mình thì phải giết người, phải ra sát chiêu.
Trịnh Hoài Tả ba tuổi bắt đầu học võ, năm tuổi học đao pháp Trịnh gia, người còn nhỏ sức lực cũng nhỏ, cha cố ý dùng đao nhỏ đánh với hắn.
Bảy tuổi, hắn lần đầu tiên thực sự cầm được đại đao.
Đao kia rất nặng, còn nặng hơn cái đầu hắn, lưỡi như sương thu, gọt sắt như bùn.
Cha nói: Con trai, đao cầm trên tay, giết hết nhưng con cho ức hiếp Hoa hạ ta.
Tạ Tri Phi quay lưng, vội dùng tay áo lau nước mắt.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ, lại được gặp cấp dưới của tổ phụ ở nơi vui chơi phong lưu này.
Đường đi cuối cùng của quân Trịnh gia, hắn thực ra đã hỏi thăm rất rõ ràng.
Năm vạn nhân mã, trong đó có hai vạn lão binh, tàn binh đã cáo lão hồi hương, ba vạn khác bị đưa đến các quân doanh.
"Bộ gia quân có bao nhiêu người?" Hắn hỏi.
"Ba vạn." Hách Quân: "Cũng chỉ có ba vạn."
Tạ Tri Phi: "Ý ngươi là gì?"
Hách Quân nháy mắt với hắn.
"Bệ hạ thích, binh bộ tất nhiên cũng phải đối xử tốt; binh bộ đãi ngộ tốt thì sẽ cấp đủ quân lương. ngài không thấy khôi giáp của bọn họ không giống với binh lính khác sao?"
Tạ Tri Phi: "Khác nhau ở chỗ nào?"
"Dùng sắt nhiều, đánh nhau trên chiến trường, vào thời điểm quan trọng còn bảo vệ được tính mạng."
Hách Quân: "Ngươi đi mấy đại doanh hỏi thăm thử đí, có ai không muốn vào bộ gia quân, nhưng ai có thể vào được chứ?"
Dù Tạ Tri Phi biết nguyên nhân, nhưng vẫn lắm miệng hỏi một câu: "Vì sao?"
Bởi vì đáp án kia, sẽ khiến cho hắn tự hào.
"Bởi vì Trịnh gia quân cuối cùng chỉ còn lại có ba vạn, một củ cải trồng một lỗ, trừ phi binh lính cáo lão hồi hương, nếu không thì lỗ của Bộ gia quân mãi mãi là ngươi của Trịnh gia quân trước đây."
Hách Quân liếc mắt cảm thán: "Nói cho cùng vẫn là Trịnh lão tướng quân giỏi giang, có thể dưỡng ra được một nhân vật như Bộ Lục, hắn..."
Lời còn chưa dứt, đã nghe một tiếng hét to: "Lão đại, tìm được người rồi, ở đây này..."
"Mang xuống đây."
"Vâng!"
Sau tiếng bước chân dồn dập, trên viện có thêm hai người.
Một tiểu quan nhân trắng nõn, khuôn mặt còn xinh hơn nữ tử, dáng người còn thon thả hơn nữ tử.
Một người khác là nam tử khoảng hai mươi, không mặc áo, nửa người trên cường tráng, nửa người dưới quần mặc một nửa, lộ một nửa.
Các vị khách của lầu Ngọc Sênh đều đã quên sự phẫn nộ vì bị quấy rầy, từng người từ trong lan can thò đầu ra xem kịch vui.
"Ta biết tiểu quan nhân đó."
Hách Quân nhỏ giọng nói: "Nghệ danh là Thiếu Đường, từ nhỏ đã học hát kịch, sau khi ra khỏi gánh hát, thì tới lầu Ngọc Sênh, cái eo nhỏ kia... Chậc chậc chậc, đúng là bóp một cái là đứt."
Tạ Tri Phi quay đầu liếc hắn một cái.
Hách Quân thấy mình lỡ miệng đắc ý, vội vàng nói: "Đây không phải đều là chuyện trước kia sao, bây giờ tâm tư của ta đều ở..."
"Xem kịch." Tạ Tri Phi lạnh lùng ngắt lời hắn.
Lúc này, Bộ Lục đã đi tới trước mặt nam tử ở trần.
Nam tử ngẩng đầu, nhìn hắn cười lưu manh: "Nghĩa phụ, sao lại làm náo loạn nên như thế? Con chơi vài ngày sẽ về mà."
Bộ Lục nghiêm mặt, không nói gì.
Nam tử nhào về phía trước, giống như một con chó nằm sấp dưới chân Bộ Lục.
"Nghĩa phụ, người cho con thêm hai ngàn lượng đi, chơi hết bạc con sẽ hoàn toàn hồi tâm, thật sự, còn gạt người nữa thì là chó con."
Bộ Lục vẫn không nói gì.
Khóe miệng nam tử khẽ động đậy, trở mình nằm luôn trên mặt đất, giống như một tên vô lại.
"Nghĩa phụ, con sai rồi, người đừng giận nữa, cho ta chơi thêm ba ngày, ba ngày thôi được không!"
"Người đâu." Bộ Lục cuối cùng cũng mở miệng.
"Có."
"Đánh chết."
"Vâng!"
Hai binh sĩ đi lên, một trái một phải nhấc Thiếu Đường khỏi mặt đất.
Một tên binh sĩ khác cũng không biết tìm được một băng ghế ở đâu.
Ba người đè người xuống băng ghế.
Thiếu Đường nào biết người bị đánh chết sẽ là hắn, sợ tới mức hồn phi phách tán, òa khóc nói: "Từ công tử cứu mạng, lầu chủ cứu mạng, oan uổng quá, ta oan uổng quá, vì sao muốn giết ta a?"
Từ Niệm An nhảy dựng lên, hét với Bộ Lục hét lớn: "Ngoại trừ đánh đánh giết giết, người còn có thể làm gì hả?"
Mắt Bộ Lục hơi đỏ lên, đưa tay bóp cổ Từ Niệm An, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Nếu không phải vì cha ngươi, ngươi đã phải chết mấy trăm lần rồi."
Từ Niệm An đỏ mặt, đau đớn nói: "Nếu không phải cha ta, ngươi cũng đã sớm chết, cha, cha, cha ruột của ta ơi..."
Sắc mặt Bộ Lục rất khó coi, buông tay, cắn răng nói: "Trói lại, trông chừng hắn cho ta."
"Vâng!"
Từ Niệm An vừa nghe muốn trói hắn, lại nằm xuống đất, vỗ gạch đá xanh, cao giọng hét: "Các ngươi mau nhìn đi, đường đường là Bộ gia quân mà lại muốn trói người, còn trói nghĩa tử của hắn."
Hết hét được một nửa, đã bị nhét một cục vải, hai binh lính đè hắn xuống, kéo tới trước băng ghế.
Tạ Tri Phi nhíu mày: "Ôn Ngọc, nghĩa tử này ở đâu ra thế?"
Hách Quân tuy rằng bị tiếng hét đó khiến khó chịu trong lòng, nhưng vừa nghe hai chữ "Ôn Ngọc", thì bao nhiêu khó chịu đều vứt ra sau đầu hết.
"Bộ Lục tự nhận, nghe nói là vì báo ân. Tên khốn kia bùn loãng không trát được tường, Bộ Lục bảo hắn đi về phía đông, hắn lại muốn đi về phía tây, làm loạn rất lâu."
Bên này nói nhỏ, bên kia đã bắt đầu đánh, tiểu quan nhân đau đến mức hét lên, nước mắt nước mũi văng lung tung, hét liên tục "Lâu chủ cứu mạng".
Lâu chủ lầu Ngọc Sênh là một phụ nhân xinh đẹp hơn ba mươi tuổi, họ Sở.
Lòng Sở ma ma nóng như lửa đốt, muốn bước lên khuyên nhủ một chút, lại kiêng kị đám dã man trong quân ngũ này. Không khuyên, thì lầu Ngọc Sênh lại phải có oan hồn, thấy máu lại xui xẻo.
Ánh mắt vừa đảo qua đã thấy Tạ Tri Phi ẩn trong bóng tối, Sở ma ma giống như gặp được cứu tinh, hét to: "Tạ đại nhân của ta ơi, cầu xin ngài mau đi ra chủ trì công đạo đi, lầu Ngọc Sênh làm ăn buôn bán, không thế đánh giết nhau được?"
Hách Quân tức đến xanh cả mắt.
Bà già thối kia, mắt ngươi tinh lắm, đợi sau này bổn thế tử móc mắt ngươi ra cho chó ăn.
"Thừa Vũ, đừng đi." Hắn túm lấy Tạ Tri Phi.
"Ngươi ở đây đừng nhúc nhích."
Tạ Tri Phi giãy khỏi tay Hách Quân, sải bước đi ra ngoài.