Hắn tức giận cắn răng: "Ăn, ăn, ăn, ăn thành con heo rồi coi chừng sau này không gả đi được đó."
"Đến muội muội còn cõng không nổi, thì sau này sao huynh cõng thê tử được?" Nàng hừ hừ: "Huynh coi chừng ế đó."
Nhoáng một cái đã trôi qua nhiều năm như vậy, nàng bây giờ nhẹ như lông vũ, hắn vừa không muốn mắng, cũng không dám mắng, thầm nghĩ phải cúi mình dỗ một câu.
"Ngoan, nhớ ăn nhiều chút?"
Yến Tam Hợp im lặng, là bởi vì nghĩ tới vầng trăng máu khiến nàng xúc động trong sương mù kia.
Đó là một vầng trăng máu cực lớn, xuất hiện phía trên đỉnh đầu của nàng, toàn bộ phía chân trời đều bị chiếu đến đỏ.
Một một cảm giác kỳ quái từ đáy lòng Yến Tam Hợp dâng lên, giống như là khủng hoảng, lại có thể là sợ hãi.
Nàng không biết phải hình dung thế nào, tựa như chỉ trong một giây tiếp theo, Huyết Nguyệt kia sẽ há ra cái miệng to như chậu máu, cắn nuốt lấy nàng.
Con quạ đen có mắt người kia lại kêu vài tiếng, vỗ cánh, bay đi như chạy trốn.
Nàng thở hổn hển, sau đó cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: "Tâm ma của ngươi là nó sao?"
Chu lão gia hình như nghe hiểu lời của nàng, nhắm mắt lại: Đúng vậy, tâm ma của ta là nó.
"Không giống với tâm ma trước kia, sao lại quái dị như vậy được?" Yến Tam Hợp thầm nghĩ.
Lúc này, sự mệt mỏi không chịu nổi lại xộc lên, nàng lại hôn mê.
...
Tạ Nhi Lập nhìn theo hai cỗ xe ngựa rời đi, xoay người vào Chu phủ, đi chưa được mấy bước đã thấy Chu thị lo lắng chờ ở ven đường.
"Yến cô nương đi rồi sao?"
"Đi rồi."
Tạ Nhi Lập đi tới, nhìn xung quanh thấy không có ai, cúi đầu, thấp giọng nói: "Tâm ma của phụ thân là một vầng trăng máu."
"Trăng máu?"
Tim Chu thị đập thình thịch: "Sao lại là thứ này?" Đây không phải thứ tốt lành gì!
Tạ Nhi Lập không biết trả lời thế nào.
"Nàng về nói với mẫu thân một câu, ta còn có việc tìm đại ca, nhị ca thương lượng, thương lượng xong chắc sẽ không tới thỉnh an mẫu thân được."
Chu thị nhìn khuôn mặt gầy đi của phu quân, chợt thấy áy náy.
Từ sau khi phụ thân bị bệnh, hắn thân là trượng phu của mình vẫn luôn hầu hạ ở trước giường.
Phụ thân vừa chết, trong phủ xảy ra nhiều chuyện quái lạ như vậy, tiếp theo là tam ca xuất kinh, nhị ca mất hết người thân, đại ca bị bệnh, cuối cùng vẫn là hắn phải bận trước bận sau.
Trái tim người cũng làm bằng thịt.
Chu thị đưa tay phủi bụi trên áo choàng hắn, dặn dò: "Vậy chàng về sớm đi, nhớ tới phòng lão phu nhân xem Hoài Châu."
"Ừ."
Tạ Nhi Lập vừa định cất bước, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì: "Ngày mai bảo lão quản gia đưa chút thuốc bổ cho Yến cô nương, người ta ngàn dặm xa xôi đi chuyến này, không dễ dàng."
"Yên tâm, ta biết."
Chu thị thấy phu quân không nói gì nữa, mới xoay người rời đi, nghĩ đến Yến Tam Hợp, không khỏi cẩn thận bẩm bẩm: "Còn nói ta gầy, ta thấy nàng cũng gầy đi không ít."
Tạ Nhi Lập vốn cũng đã đi xa vài trượng, nghe nói như thế thì xoay người nhìn thoáng qua bóng lưng nàng, bóng lưng nữ tử mảnh khảnh yếu ớt, đúng là gầy đi không ít.
Lúc này, Chu lão đại, Chu lão nhị đang vội đi từ một con đường đá xanh khác đến.
Đến gần, Chu lão đại vội vàng hỏi: "Yến cô nương đâu, đi chưa?"
Tạ Nhi Lập gật đầu: "Lão tam nhà ta cõng đi rồi."
Hai vị gia của Chu gia cũng không phải người bình thường, nghe nói cõng thì đã biết Yến Tam Hợp là bị hao tổn tinh thần nên mệt mỏi.
Vốn bọn họ còn định tối nay sẽ bắt đầu hóa niệm giải ma, xem ra cũng chỉ có thể đợi đến ngày mai.
"Đại ca."
Tạ Nhi Lập nghĩ đến lời dặn dò của lão tam: "Yến cô nương hóa niệm giải ma là có điều kiện."
Chu Viễn Mặc cả kinh: "Điều kiện gì?"
Tạ Nhi Lập lắc đầu: "Cụ thể ta cũng không biết, nhưng theo ta được biết Quý gia cũng vậy..."
Không nói tiếp nữa, chỉ hơi nhắc tới thôi.
Chu Viễn Mặc suy nghĩ một chút, nói: "Nhị đệ, sáng mai đệ đi gặp nàng thay ta."
"Đệ phải đồng ý hết sao?"
Chu lão nhị bỗng nhiên hỏi một câu như vậy, lại làm khó Chu lão đại.
Chu gia không thể so với nhà khác, có một số việc chỉ có hắn mới có thể quyết đinh.
"Vậy để ta đi."
"Đại ca có thể đi ra khỏi phủ đệ này không?"
"Không được cũng phải đi." Chu Viễn Mặc vỗ vỗ vai lão Nhị: "Thời gian không dài, yên tâm, không sao đâu."
...
Yến Tam Hợp về nhà như thế nào, lên giường như thế nào, ai giúp nàng cởi xiêm y, tất cả nàng đều không biết gì cả.
Khi mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng rực.
Nàng nhắm mắt lại cảm để cảm nhận thân thể, phát hiện sau khi ngủ một giấc, người thoải mái hơn rất nhiều, lúc này mới duỗi lưng, mở mắt.
Lười biếng duỗi đến một nửa, phát hiện bên giường có người, Yến Tam Hợp giật nảy mình.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Tạ Tri Phi ngồi bên giường, ánh mắt an ổn nhìn nàng.
"Bùi thái y vừa đi." Giọng hắn hơi khàn: "Buổi sáng Chu đại ca tới, Lý Bất Ngôn gọi ngươi nhưng ngươi không tỉnh, nhéo cũng không tỉnh, ngươi nói xem vì sao ta phải ở đây?"
Có sao?
Yến Tam Hợp suy nghĩ: "Hẳn là ngày hôm qua nhìn thấy tâm ma của Chu lão gia, tiêu hao quá nhiều tinh lực."
"Lý Bất Ngôn đi nấu cơm cho ngươi, Thang Viên sắc thuốc cho ngươi, Vân Xuyên còn nhỏ, Minh Đình đang ở với Chu lão đại."
Không nói về bản thân.
Giống như hắn không thể ở với Chu lão đại, chỉ có thể ở bên giường trông coi vậy.
Yến Tam Hợp liếc qua bên giường, ngày hôm qua bị hắn cõng, hôm nay lại bị hắn trông nom, cứ tiếp tục như vậy, hình tượng bà đồng của mình sẽ sụp đổ mất.
"Ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn đứng lên rồi."
"Yến Tam Hợp."
Hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô, dùng ngữ khí mệnh lệnh.
"Từ giờ trở đi, mỗi ngày ngươi ăn thêm một chén cơm, uống thêm một chén canh cho ta, đừng có coi thường sức khỏe mình."
Yến Tam Hợp nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng này, thầm tự nhủ hắn bị gì thế, bản thân hắn còn là con quỷ đoản mệnh kìa, còn có mặt mũi nói nàng cơ?