Quỷ Nhà Họ Tạ: Đoản Mệnh Hóa Trăm Năm

Chương 436 - Chặt đi

Trước Sau

break
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 437: Chặt đi

Không có vấn đề!

Khóe miệng Tạ Tri Phi nhếch lên một nụ cười khổ.

Nếu như không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy Ngô Thư Niên, Ngô Thư Niên lại chính miệng chứng minh sự trong sạch của mình, thì ai có thể ngờ được vụ án này là vụ án oan, cha con Ngô Quan Nguyệt đúng là làm quỷ chết thay.

“Tạ Tri Phi, Bùi Minh Đình, Lý Bất Ngôn, Chu Thanh, Hoàng Kỳ, Đinh Nhất.”

Yến Tam Hợp đột nhiên gọi tên bọn họ.

Sáu người bị nàng gọi đến tim đập thình thịch, đồng loạt nhìn về phía nàng.

“Nếu như các ngươi là hung thủ thật sự, thì bố trí vụ án này thế nào, để tàn sát cả nhà Trịnh phủ rồi giá họa cho cha con Ngô Quan Nguyệt?”

Yến Tam Hợp: “Tạ Tri Phi, ngươi nói trước đi.”

“...”

Tạ Tri Phi bị hỏi, không trả lời được.

Yến Tam Hợp: “Bùi Minh Đình?”

Bùi Tiếu: “Ta nào biết?”

Yến Tam Hợp: “Lý Bất Ngôn?”

Lý Bất Ngôn lười suy nghĩ: “Hay là... cứ để ta đi giết người còn hơn.”

Yến Tam Hợp: “Chu Thanh?”

Chu Thanh cúi đầu: “Yến cô nương cứ coi ta là khúc gỗ đi.” Xin ngươi đó!

Yến Tam Hợp: “Hoàng Kỳ?”

Hoàng Kỳ lắc đầu như trống bỏi.

Đinh Nhất sợ tới mức vội vàng ôm lấy đầu, ngồi xổm xuống đất giả chết cho xong.

Đám người này...

Yến Tam Hợp thở dài, đi tới trước mặt Tạ Tri Phi.

Tạ Tri Phi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nàng.

“Nếu như là ta, đầu tiên sẽ hiểu thật rõ trận chiến của Hoa quốc và Tề quốc năm đó như lòng bàn tay, có đúng không?”

Tạ Tri Phi kinh ngạc nhìn Yến Tam Hợp một lát, sau đó giống như vừa tỉnh mộng, liên tục gật đầu.

Phải biết rõ như lòng bàn tay.

Nếu không thì sao có thể lấy gậy ông đập lưng ông được?

“Người hiểu rõ cuộc chiến năm đó như lòng bàn tay, Tam gia nghĩ xem trên đời này có bao nhiêu người?”

“Tất cả những người tham dự cuộc chiến năm đó, cùng với Binh Bộ, một số nhân vật quan trọng trong triều.”

“Ngươi xem, chỉ xét vấn đề này, chúng ta đã thu hẹp phạm vi rất nhiều rồi.”

Yến Tam Hợp cực kỳ tỉnh táo: “Vấn đề tiếp theo, trong những người này, ai có năng lực nuôi dưỡng mười hai sát thủ?”

Đầu óc hỗn loạn tựa như có một tia sáng mãnh liệt chiếu vào, khiến máu trong người Tạ Tri Phi muốn xông lên trên đầu.

“Lại một vấn đề nữa, ai là người quen thuộc với những mạch kênh ngầm trong thành như thế?”

“Yến Tam Hợp!”

Lúc hắn vô ý thức gọi ra cái tên, thì chính mình đã nắm chặt lấy tay Yến Tam Hợp, đến nổi gân xanh đều hiện ra.



“Buông nàng ra!”

“Buông nàng ra!”

Hai giọng nói bên cạnh đồng thời vang lên, hai người trợn mắt, giống như muốn ăn thịt người vậy.

Bùi Tiếu: “...” Tên khốn, ta phải chặt tay ngươi, dám sờ nương tử ta!

Lý Bất Ngôn: “...” Là chặt bây giờ hay để nó vài ngày đã?

Tạ Tri Phi cúi đầu nhìn, thấy mình đang nắm tay Yến Tam Hợp, thì đầu óc ong lên.

Chuyện này phải giải thích thế nào đây?

Tam gia không biết giải thích thế nào, nhưng Tam gia không phải là người chưa thấy qua việc đời.

Hắn đưa khuôn mặt tuấn tú thấy biến không sợ hãi, lại vươn tay kia ra, nắm lấy, cực kỳ thẳng thắn thừa nhận:

“Yến Tam Hợp, ngươi làm ra kinh ngạc quá đỗi!”

Ngươi cũng làm ta ngạc nhiên lắm.

Gan to rồi, dám sờ tay bà đồng!

“Đêm nay tới đây đã, mọi người tự về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai nói sau.”

Yến Tam Hợp rút tay ra, thu dọn ba quyển hồ sơ vụ án, ôm vào trong ngực, sau khi ném xuống một câu, bình tĩnh đi ra thư phòng.

“Lý Bất Ngôn, chặt tay hắn cho ta!”

Tạ Tri Phi: “...”

Mấy người còn lại: “...”

***

Yến Tam Hợp bình tĩnh cái rắm, mặt đỏ bừng, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Không đúng.

Nên nhét nam nhân nắm tay nàng vào khe đất.

Không có chút quy củ nào cả.

Trong sương phòng, Lan Xuyên dựa vào cửa ngủ gà ngủ gật, nghe thấy tiếng bước chân, thì vội vàng mở mí mắt.

“Cô nương đã trở lại rồi?”

Yến Tam Hợp nhìn vẻ buồn ngủ trên mặt nàng: “Sau này không cần lo cho ta, nếu mệt thì ngủ trước đi.”

“Chuyện này...”

“Nghe lời.”

“Cô nương cũng ngủ sớm ạ.”

Lan Xuyên vừa định xoay người, ánh mắt bỗng nhiên liếc qua mặt Yến Tam Hợp: “Cô nương bị bệnh sao, sao mặt lại đỏ thế?”

“Tiểu Lan Xuyên, nếu muốn cô nương thương ngươi, thì sau này đừng hỏi nhiều như vậy, đi ngủ đi!”

Lý Bất Ngôn xách gáy Lan Xuyên lên, nhấc người ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại, người dựa vào sau cửa, như cười như không nhìn Yến Tam Hợp.

“Ngươi cười gì?”

Yến Tam Hợp chỉ vào hộp bánh trung thu: “Bánh trung thu ngày mười lăm, ngươi mau ăn đi.“. Ngôn Tình Tổng Tài

Lại chọc vào nỗi đau của nàng!

Lý Bất Ngôn hừ một tiếng, xông về phía trước, ngã xuống giường.

...

Một gian viện khác.



Tiểu Bùi gia ôm chăn ném lên giường quý phi, hừ một tiếng nặng nề.

“Ngươi hừ gì hả?” Tạ Tri Phi âm trầm đi vào phòng: “Cũng đâu phải ta cố ý, chỉ vì kích động thôi, hiểu không hả?”

“Sao ngươi không kích động mà nắm tay ta?”

“Cách xa quá.”

Tiểu Bùi gia không muốn để ý đến người này, nằm xuống, trùm chăn lên đầu, đau lòng!

Đau lòng một lúc thì thấy thở không nổi, hắn dứt khoát vén chăn lên.

“Tạ Ngũ Thập, ta cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội.”

“Có ý gì?”

“Giúp ta dẫn người đi.”

“Ngươi muốn làm gì?” Tạ Tri Phi đột nhiên biến sắc, cả giận nói: “Ngươi dám xằng bậy, cẩn thận ta đánh ngươi.”

“Họ Tạ kia.” Ngón tay Tiểu Bùi gia dí ngón tay lên đầu hắn, nghiêm túc: “Đừng dùng cái đầu dơ bẩn của ngươi, để phỏng đoán tâm hồn sạch sẽ của ta.”

“Ngươi mà sạch sẽ? Còn tâm hồn cơ?”

“Ta muốn tìm Lý Bất Ngôn để hỏi thăm.”

Tiểu Bùi gia cầm lấy gối vuông trong tay, trực tiếp ném qua: “Khốn kiếp, còn không mau đi đi!”

“Được rồi, ta đi.”

Tạ Tri Phi đưa tay đỡ lấy gối.

Vừa khéo, hắn cũng muốn tìm Yến Tam Hợp nói mấy lời.

***

“Yến Tam Hợp.”

Giọng nói nam nhân đè ở trong cổ họng, trầm thấp như bóng đêm bên ngoài: “Ngươi ra ngoài đi.”

“Ngủ rồi.”

“Vừa nghĩ tới một số chuyện, có liên quan đến Trịnh gia.”

Yến Tam Hợp ngồi dậy, vội mặc xiêm y: “Đến thư phòng nói chuyện, ngươi đi trước, ta tới ngay.”

“Đừng nóng vội, ta chờ ngươi.”

Động tác của Yến Tam Hợp phút chốc chậm lại, mãi cho đến khi tiếng bước chân ngoài cửa sổ rời đi, nàng mới mò mẫm xuống giường, sau khi mang giày vào thì vỗ vỗ chân Lý Bất Ngôn.

“Ngươi ngủ đi, đừng đi theo ta nữa.”

“Ừ!”

Lý Bất Ngôn buồn ngủ đến mức hai mắt không mở ra được.

Mở cửa ra.

Đóng cửa lại.

Một lát sau, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.

Bỗng nhiên, trong viện truyền đến một tiếng động rất nhỏ.

Lý Bất Ngôn chợt mở mắt, nhẹ nhàng lật giường, cầm lấy nhuyễn kiếm trên bàn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên cửa sổ, có một cái bóng từ từ tới gần.

Nàng cười gằn một tiếng, khom lưng khẽ khàng đi tới dưới cửa sổ, mở mạnh cửa sổ ra.

Ngoài cửa sổ, Bùi Tiếu cười hề hề, hai tay đang muốn đi đẩy cửa sổ, còn chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì thì đã nghe một tiếng “bốp“.

Một thanh nhuyễn kiếm gác trên cổ.

Ánh mắt Lý Bất Ngôn rét run: “Tiểu Bùi gia, muốn chết sao?”
break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc