Lời này, mặc dù là Tạ Tri Phi dụ Đường Minh Nguyệt nói ra, nhưng lúc nàng thật sự nói như vậy, thì Tạ Tri Phi lại cảm thấy buồn bã mất mát.
“Tại sao?” Hắn hỏi.
“Chưa nói đến việc điều tra tới lui làm mất công Tam gia; ta cũng không nỡ để phụ mẫu ta đau lòng, nếu bọn họ biết ta đang điề tra thân thế trước kia, thì chắc chắn sẽ cho rằng cánh của ta cứng rồi nên muốn bay đi
Đường Minh Nguyệt đưa tay xoa bụng dưới, rưng rưng nước mắt mỉm cười.
“Điều tra được phụ mẫu ruột, chẳng qua chỉ thêm ân oán, bây giờ ta sống rất tốt, tội gì phải làm khổ mình.”
“Tam gia, ta không hận bọn họ, cũng không oán, thật đó... Nói thật lòng, ta còn cảm tạ bọn họ, nếu không, làm sao ta có thể gặp sư phụ, gặp cha nương, gặp chàng.”
Nàng nhìn thoáng qua ngoài cửa, ánh mắt dịu dàng.
“Cha ta nói, con người cả đời này đơn giản chỉ là mưa thì che ô, lạnh thì thêm áo, rất ngắn, đừng khiến mình khổ sở.”
Thấy Tạ Tri Phi vẫn kinh ngạc, nàng lại cười.
“Tam gia, ngươi nói có phải hay không?”
“Phải!” Tạ Tri Phi nói xong, chợt thấy nóng mắt, khối đá lớn trong ngực đột nhiên nhẹ bẫng đi.
Hắn phát hiện nữ tử trước mắt, thực ra không hề đơn giản:
Nàng thông minh hơn ai hết.
Rộng rãi hơn bất cứ ai.
Biết ơn báo đáp hơn ai hết.
Cũng tốt số hơn bất cứ ai!
Cho nên, tất cả mọi người ở Trịnh gia đề chết hết, chỉ để lại một mình nàng, vô tư vui vẻ mà sống.
Đây là vì ông trời thương nàng, cũng là oan hồn của tất cả mọi người ở Trịnh gia phù hộ nàng.
Hắn nắm chặt tay, cố nuốt nước mắt, thấp giọng nói: “Nếu ngươi đã không có ý định điều tra, vậy thì tất cả hãy dừng ở đây, lát nữa gặp Yến cô nương, cũng đừng nhắc lại, coi như chuyện này chưa từng xảy ra nhé.”
“Ta phải cảm ơn nàng chứ.”
“Con người nàng không thích người khác nói cảm ơn, lát nữa ngươi dùng trà thay rượu, kính nàng một ly là đủ rồi, cái khác không cần nhiều lời.”
Đường Minh Nguyệt chợt thấy có hảo cảm với nam tử trước mắt.
Bề ngoài đã tuấn tú lại còn nhiệt tình!
Người ta cố ý chạy một chuyến núi Mộc Lê vì thân thế của nàng, đi một lần phải mất năm ngày, không biết đã mệt mỏi thế nào rồi!
Nàng chỉ từ núi Mộc Lê đến kinh thành, đã phải đi nửa tháng!
“Yên tâm đi, Tam gia, ta sẽ không nhắc tới một chữ.”
“Đúng là một đứa bé ngoan nghe lời!”
Tạ Tri Phi cuối cùng cũng mỉm cười.
“Ngày mai ta đưa các ngươi ra khỏi thành, ta sẽ bảo người trong phủ chuẩn bị một ít đặc sản kinh thành, ngươi mang về cho cha nương mình nếm thử.”
“Được được, ta thay bọn họ cảm ơn Tam gia.”
Tạ Tri Phi thấy nàng không hề từ chối, trong lòng lại thấy vui vẻ.
“Cũng cám ơn họ hay ta.”
Nuôi muội như con gái ruột, lại nuôi tốt như vậy.
Hốc mắt lại nóng lên, ngồi cũng không yên nên Tạ Tri Phi đứng dậy mở cửa, hít thật sâu, xoay người dặn dò: “Sau này, đừng đến kinh thành nữa, đây chẳng phải là nơi tốt lành gì đâu.”
“Trùng hợp chưa, cha ta cũng nói như vậy.”
Đường Minh Nguyệt vén lớn tóc bên tai xuống.
“Sau này nếu Tam gia có rảnh thì tới núi Mộc Lê chơi nhé, mang theo Yến cô nương đi cùng, ta dẫn các ngươi đi dạo, trên núi có rất nhiều thứ thú vị đó.”
“Chắc chắn rồi.” Giọng Tạ Tri Phi hơi run rẩy.
Sợ bị Đường Minh Nguyệt nghe ra, hắn vội vàng bước ra ngưỡng cửa, đi khỏi viện, vừa ngẩng đầu, đã thấy Đan Nhị Nhất đang xoay vòng vòng như con kiến.
Lòng Đan Nhị Nhất bây giờ đã như lửa đốt.
Nam nhân kinh thành này rốt cuộc nghĩ gì thế, hắn không hiểu bốn chữ lễ nghĩa liêm sỉ sao?
Nào có nam tử ban ngày ban mặt lại đóng cửa lại, nói chuyện riêng với nương tử nhà người ta chú?
Thấy Tạ Tri Phi đi ra, Đan Nhị Nhất hung tợn nhìn hắn: “Tam gia thì thầm xong rồi?”
Tạ Tri Phi nhìn Đường Minh Nguyệt, nhìn sao cũng thấy thích.
Lại nhìn cái tên Đan Nhị Nhất này, nhìn sao cũng thấy ghét chết đi được.
Tên còn khó nghe, Nhị Nhất, Nhị Nhất, có gan ngươi đặt Tam Nhất, Tứ Nhất, Ngũ Nhất đi!
“Ai đặt tên cho ngươi thế?”
“Hả?”
Nhìn bộ dạng ngu xuẩn này xem!
Tạ Tri Phi cất cao giọng: “Ta hỏi ngươi, ai đặt cho ngươi cái tên này.”
Đan Nhị Nhất ưỡn ngực: “Cha ta!”
“Cái tên này có ý nghĩa gì?”
“Đương nhiên là có.”
“Nói nghe xem nào.”
“Ta sợ nói ra, ngươi lại bị hù chết đó!”
Đơn Nhị Nhất tự đắc.
“Chuyện trên đời không như ý, tám chín phần mười, còn lại một hai phần đều là chuyện như ý, Tam gia, ngụ ý này không phải người bình thường có thể hiểu được đâu.”
Tạ Tri Phi: “...”
Thấy Tạ tam gia ngơ ngẩn, Đan Nhị Nhất cố ý nhướng mày.
“Tam gia à, số mạng của ta cũng không phải có thể so sánh với người bình thường đâu, ngươi nói đúng không?”
Có thể làm con rể Đường gia, đúng là tốt số, nhưng tính nết thì...
Đúng là thằng ngu!
Tạ Tri Phi lười nói thêm một chữ, phất tay áo rời đi.
Đan Nhị Nhất và Tạ tam gia giao phong, lần đầu chiếm thượng phong, hắn lập tức đắc ý vỗ tay cười.
“Bệ thúc, người xem kia, hắn ghen tị rồi.”
Ghen tị với cái chân bà nội ngươi!
Tạ Tri Phi thầm chửi ầm lên.
...
Trở lại trong viện, Tạ Tri Phi còn chưa cởi y phục, đã nói với Chu Thanh một câu: “Hai canh giờ sau gọi ta”, rồi nằm ngã xuống giường.
Đinh Nhất ở bên cạnh khóc không ra nước mắt.
Màn trời chiếu đất ba tháng, thì nhận được tin gia triệu hồi hắn, bèn vội vàng chạy không ngừng về nhà, vất vả lắm mới nhìn thấy gia...
“Ta to thù lù như vậy trước mặt gia, thế sao gia lại không thấy ta nhỉ?”
“Hóa thành tro cũng nhận ra.” Tạ Tri Phi không chớp mắt: “Những thứ ngươi điều tra được hãy đưa cho Yến cô nương, sau đó cùng nàng trở về Tạ phủ.”
Đinh Nhất còn muốn nói thêm vài câu với gia, thì bị Chu Thanh xách cổ ra ngoài.
“Không thấy gia mệt đến mở mắt không ra sao? Mau làm nhiệm vụ đi!”
“Ngươi và gia thì sao, sao...”
Một ánh mắt giết người phóng qua, Đinh Nhất sợ tới mức vội vàng ngậm miệng.
“Muốn giữ lương tháng này của ngươi, thì đừng nói gì sất.”
Đinh Nhất lại muốn khóc, sao mấy tháng không gặp, mà mình đã không thể hỏi cả hành trình của gia rồi thế?
Ta thất sủng rồi sao?
Hắn khịt mũi, tủi thân xách túi đô trên bàn, đi thẳng đến biệt viện.
Trong biệt viện, Yến Tam Hợp bị Thang Viên ấn ngồi xuống trước gương đồng chải đầu.
Trung thu đến nhà người khác làm khách, dù thế nào cũng phải chỉnh đốn lại một chút, dùng lời của Lý Bất Ngôn mà nói, ta không đeo vàng đeo bạc, nhưng ít ra cũng phải khí thế.
Vừa chải đầu xong, Đinh Nhất đã vội vàng đến, đưa túi đồ trên tay qua.
“Yến cô nương, đây là đồ gia bảo ta đưa tới cho ngươi, là Vĩnh Hòa tám năm...”
“Bỏ xuống đi!”
Yến Tam Hợp liếc Lý Bất Ngôn, Lý Bất Ngôn lập tức nhảy từ trên cửa sổ xuống, đi vào trong phòng, lấy một tờ ngân phiếu năm mươi lượng ra đưa cho hắn.
Đinh Nhất lắc đầu như trống bỏi: “Ấy, không được, không được...”
“Cầm đi.” Ngữ khí Yến Tam Hợp cứng rắn.
“Ba tháng này ngươi không dễ dàng, ta không có nhiều, chỉ có một chút phí vất vả, không cần nói với Tam gia nhà ngươi.”
“Cái này...l
“Nhân!”
Đinh Nhất ngoan ngoãn nhận lấy ngân phiếu: “Yến cô nương, tam gia lệnh ta đi cùng ngươi...”
“Vậy ngươi phải đợi một lát.”
Yến Tam Hợp xách túi đồ lên.
“Thang Viên, đưa Đinh Nhất nếm thử bánh trung thu tiểu Bùi gia cho đi.”
Đinh Nhất chợt thấy ấm áp, không thấy sợ gì nữa.
Hừ!
Nếu như thất sủng thì ta sẽ qua làm người hầu của Yến cô nương, Yến cô nương thương ta thế này mờ!