Chu Thanh đang ngủ gật, bỗng nhiên nghe thấy trong phòng có động tĩnh, vội vàng đẩy cửa đi vào.
Thắp nến lên, đi tới bên giường, đưa tay tìm kiếm, Tam gia đang đ mồ hôi lạnh cả lưng.
Tạ Tri Phi xua hắn ra.
“Lấy cho ta chung trà uống.”
Chu Thanh pha chút nước nóng vào trà lạnh, Tạ Tri Phi uống một hơi xong, người hơi ngả về phía trước.
“Không sao, ngươi đi đi.”
Chu Thanh im lặng đắp chăn cho Tam gia, rồi đóng cửa rời đi.
Một ngọn đèn như hạt đậu.
Tạ Tri Phi nhìn tấm màn trên đỉnh đầu, lẳng lặng nhớ lại một số chuyện, một số người.
Đúng vậy.
Người nương nhìn chằm chằm là Hoài Hữu.
Từ khi Trịnh Hoài Tả biết chuyện, hắn đã biết cha và nương đều bất công, cha thiên vị muội muội, nương thiên vị hắn.
Sự khác biệt duy nhất là... Cha thiên vị muội muội, nhưng cũng cực kỳ yêu thương hắn. Mà nương đối với muội muội, thì hoàn toàn hoàn toàn lạnh lùng không thèm ngó ngàng.
Hắn bênh vực muội muội. Muội muội đáng yêu như vậy, viết chữ đẹp như vậy, học giỏi như vậy, việc gì cũng ngoan ngoãn khéo léo, vì sao nương lại chẳng thì gì nàng vậy.
Vì sao hắn bị bệnh, nương có thể trông coi hắn một ngày một đêm.
Muội muội sinh bệnh, người canh giữ trước giường, chỉ có cha?
Không phải tất cả đều là thịt từ trong bụng bà sao!
Vì chuyện này, hắn thậm chí còn chạy tới chất vấn nương.
Nương chẳng nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, sau đó bảo hắn cút ra ngoài.
Là bởi vì nương lạnh lùng với Hoài Hữu, hắn làm ca ca rất hết sức đau lòng muội tử nhà mình, đi đâu cũng mang theo nàng.
Kỳ thật hai huynh muội bọn họ không đi đâu được, tổ phụ không muốn gặp phụ thân, cũng không muốn gặp bọn họ.
Nguyên nhân tổ phụ không muốn gặp phụ thân, nghe nói là bởi vì nương.
Trịnh gia theo võ, bởi vậy nữ nhân cưới về, ai nấy là phải mạnh mẽ, tính tình ngay thẳng.
Nương là con gái nhà đọc sách, là cha hắn thích sau đó đòi cưới về nhà cho bằng được.
Một nguyên nhân quan trọng hơn: Ngày hai huynh muội hắn sinh ra không tốt, là quỷ thai, hòa thượng phê mệnh nói sẽ khắc Trịnh gia.
Phạm vi hoạt động của hai huynh muội bọn họ, chỉ giới hạn trong viện Hải Đường, cho dù ngày lễ ngày tết, bọn họ cũng không thể đi ra cửa lớn viện Hải Đường được.
Một nhà bốn người bọn họ chỉ có thể ở viện Hải Đường, tự đón năm mới.
Cũng may tổ phụ tuy rằng không thích gặp nhà bọn họ, nhưng chi phí ăn mặc lại chưa bao giờ hà khắc, đồ trong nhà người khác có thì bọn họ cũng không thiếu.
Thứ hà khắc duy nhất, là không có nha hoàn và vú già hầu hạ, mọi việc đều phải tự mình làm.
Mỗi ngày cha không có việc gì làm, ngoại trừ dạy hắn tập võ, dạy muội muội đọc sách, thì phả xử lý chuyện ở viện Hải Đường. Nương thì giặt quần áo, thỉnh thoảng may áo quần. Cuộc sống cử nhà, bình thản không gợn sóng.
Hàng năm vào ngày mười bốn tháng bảy, cha đều đến chùa thêm tiền dầu vừng, đốt cho hai huynh muội hai ngọn đèn trường minh trong chùa.
Mỗi khi đến ngày này, trời còn chưa sáng cha đã ra khỏi cửa, nương mang ghế trúc chờ trong viện, hắn và Hoài Hữu cũng chờ với nương.
Cha chưa bao giờ tay không trở về, sẽ mang cho hắn và Hoài Hữu vài đồ chơi mới lạ.
Nương cũng có.
Nhưng đồ của nương, cha chưa bao giờ lấy ra cho bọn họ xem, đều là đóng cửa lén đưa cho nương.
Nương nhận đồ, hơn nửa tháng đều vui tươi hớn hở, đây là nửa tháng bình yên nhất trong viện Hải Đường vi, bình thản được nửa tháng, nghĩa là hắn và Hoài Hữu có gây họa, nương cũng chỉ biết cười với họ.
Viện Hải Đường có hai cửa ra vào, phía sau có một vườn hoa nhỏ.
Cái nơi chỉ to bằng bàn tay này, hắn và Hoài Hữu đã chơi chán từ lâu, có đôi khi buồn chán quá, bèn quấn lấy cha đòi nghe kể chuyện.
Cha sẽ và kể về từng trận chiến thắng của tổ phụ. Nói về binh lính sa trường; Nói về Mạc Bắc mênh mông, cả có Tề quốc có thể nóng chết người...
Hắn và Hoài Hữu mỗi lần đều nghe đến say sưa.
Cha còn nói về Trịnh gia...
Nói về nguyên quán Trịnh gia Dương Châu;
Nói về Trúc Tây Đình bên cạnh nhà cũ;
Nói về Sấu Tây Hồ nổi tiếng nhất Dương Châu;
Nói về thảm trạng của quân Kim khi vào Dương Châu;
Nói người Dương Châu buổi sáng da bọc nước, buổi tối nước bọc da.
Tạ Tri Phi nghĩ đi nghĩ lại, trở mình, vùi mặt vào trong chăn, sau gáy khẽ run rẩy.
Hắn giữ tư thế đó rất lâu, mãi cho đến tiếng gà gáy đầu tiên vang lên, thì mới xốc chăn lên xuống giường, đẩy cửa sổ ra, mở hai tay rít lên với chân trời một tiếng.
Gian ngoài, Chu Thanh đang trong giấc mộng sợ muốn bay hồn, vội vàng vọt vào trong sương phòng.
Tạ Tri Phi quay đầu, bình tĩnh nói: “Hồi kinh.”
...
Đường về Bắc Kinh, mưa gió không ngừng.
Lúc chạy tới kinh thành, đã là sáng sớm mười lăm tháng tám.
Vừa vào cửa thành, Tạ Tri Phi đã siết chặt dây cương: “Chu Thanh, ngươi đi báo bình an cho gia đình trước.”
Chu Thanh nghe xong lời này, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
“Từ sau khi gia nhìn thấy Đường Minh Nguyệt kia, thì không có một việc nào là bình thường, càng khiến cho hắn lo lắng hơn là, gia chẳng nói gì với hắn, chỉ giấu trong bụng.
“Gia đi đâu thế?”
“Đi làm một việc.”
“Hôm nay là mười lăm rồi.”
“Yên tâm, chắc chắn sẽ về ăn cơm đoàn viên.”
Chu Thanh há miệng, cuối cùng hít sâu một hơi, nuốt xuống một bụng, chỉ dặn dò:
“Gia phải về sớm một chút.”
“Được!”
Tạ Tri Phi quay đầu ngựa đi về phía tây, thẳng đến Am Thủy Nguyệt.
Thân thế của Đường Minh Nguyệt, hắn đã hiểu được tám chín phần mười, còn có một chuyện cuối cùng, hắn phải xác nhận.
Hơn một canh giờ sau.
Lão ni Tuệ Như nhìn nam nhân tiều tụy trước mặt, cả kinh nửa ngày cũng nói không ra lời.
“Tạ đại nhân, ngươi đây là từ....”
“Đi một chuyến xa nhà.”
Tạ Tri Phi sờ sờ râu ria trên cằm: “Tên của mấy vị khách hành hương quyên tiền dầu đèn, am các ngươi có ghi chép trong sách không?”
Tuệ Như sợ hãi: “Tạ đại nhân, đây, đây là...”
“Không điều tra các ngươi, ta là muốn xem chút thời.”
Tạ Tri Phi ôn hòa nói thêm một câu: “Đương nhiên, nếu Tăng Lục Ti muốn điều tra, ta cũng sẽ để Bùi đại nhân mở một mắt, nhắm một mắt.”
Bùi đại nhân làm gì, trong lòng Tuệ Như hiểu rất rõ.
Nàng gật đầu với Tạ Tri Phi: “Đại nhân, xin đi theo ta.”
Hai người đi tới một trai phòng, Tuệ Như lấy chìa khóa từ trong ngực ra, mở khóa treo trên cửa.
Tạ Tri Phi đẩy cửa đi vào, mới phát hiện nơi này là một nhà kho.
Tuệ Như lại móc ra một cái chìa khóa khác, mở một cái rương trong ra.
“Tạ đại nhân, đều ở đây.”
Từng rương sách, nhét đầy.
Giúp ta tìm danh sách từ năm Vĩnh Hòa thứ nhất đến năm Vĩnh Hòa thứ tám.
“Vâng!”
Tuệ Như ngồi xổm xuống, rất nhanh đã tìm được tám quyển sách.
Tạ Tri Phi bất chấp một lớp bụi dày trên mặt đất, ngồi xếp bằng, cầm lấy quyển thứ nhất, lật từng trang từng trang.
Lật đến trang cuối cùng, không có gì.
Hắn lại cầm lấy danh sách Vĩnh Hòa năm thứ hai, lật vài trang, ánh mắt chợt dừng lại, rơi vào một hàng chữ nhỏ trên: Mười bốn tháng bảy, khách hành hương Trịnh Hoán Đường, quyên hai trăm lượng bạc.
Hắn nhìn lướt qua sau, vội mở ra quyển thứ ba: Mười bốn tháng bảy, khách hành hương Trịnh Hoán Đường, quyên hai trăm lượng bạc.
Quyển thứ ba;
Quyển thứ tư;
Quyển thứ năm...
Một quyển cuối cùng xem xong, ngón tay hắn dừng ở hàng phía dưới: “Sư thái, người này ngươi có ấn tượng không?”
“Trịnh Hoán Đường?”
“Ta nhớ rõ người này, mười bốn tháng bảy hàng năm đều đến am thắp đèn trường minh cho hai đứa con, rồi lại quyên thêm hai trăm lượng bạc.
“Chuyện đã lâu như vậy, vì sao ngươi nhớ rõ ràng như vậy?”