Tiếng Tiểu Bùi gia kêu khiến da đầu Lý Bất Ngôn nổ tung.
Hoàng Kỳ áy náy gãi đầu: “Ngài ấy bình thường cũng không như vậy đâu, có thể là do lo lắng cho Yến cô nương đó?”
Lý Bất Ngôn nghĩ thầm ta cảm hơn hắn, quỷ cũng bị hắn tru lên rồi.
Tiểu Bùi gia che dù đi vào sân, thấy Lý Bất Ngôn và Hoàng Kỳ đều đứng ở dưới mái hiên, trong sương phòng đông tối như mực, không khỏi thấp giọng hỏi.
“Tam Hợp nhà ta đâu, tỉnh chưa?”
“Gia gào thêm vài tiếng nữa, nàng sẽ tỉnh thôi.” Hoàng Kỳ nhỏ giọng nói thầm.
Cái tên khốn kiếp vô sỉ nhà ngươi, còn dám chọc gia ngươi.
Bùi Tiếu đá hắn một cái, Hoàng Kỳ vội vàng né tránh.
Lý cô nương cúi đầu với Bùi Tiếu, cười hì hì nói: “Tiểu Bùi gia, vào uống chung trà nóng đi!”
Cười gian xảo như thế, không gian thì ắt là trộm.
Bùi Tiếu chợt cảnh giác: “Ngươi muốn làm gì?”
“Không làm gì cả.”
Lý Bất Ngôn bước lên nhận lấy ô trong tay hắn, lại nhếch miệng cười với hắn.
“Chẳng ai là tò mò sao, muốn mời tiểu Bùi gia kể chuyện trong thủy tạ, tim phổi ta đang ngứa ngáy, ngồi không yên đây.
“Này!”
Lần đầu tiên phát hiện, nha đầu này lúc cười cười rộ lên cũng khá xinh.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì.” Lý Bất Ngôn túm lấy cánh tay Bùi Tiếu: “Tiểu Bùi gia, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào bên trong đi.”
“Ai da, ngươi buông tay, buông tay... Đừng lôi lôi kéo kéo như thế, còn ra thể thống gì, nếu để Tam Hợp nhà ta nhìn thấy, sẽ hiểu lầm...”
“Tam Hợp nhà ta lúc này sẽ không nhìn thấy đâu.” Lý Bất Ngôn nhảy mắt với Hoàng Kỳ: “Còn thất thần làm gì, mau ra tay đi.”
Hoàng Kỳ bị sát khí trong mắt Lý Bất Ngôn ép bức, móng vuốt quỷ cuối cùng cũng vươn về phía chủ tử nhà mình.
Hai người một trái một phải đỡ Bùi Tiếu đi vào trong.
Đặt người ngồi ở trong ghế thái sư, Lý Bất Ngôn pha trà, bưng điểm tâm, Hoàng Kỳ lấy khăn lông nóng lau đầu ngón tay cho chủ tử.
Được tên phá đám này hầu hạ, Bùi Tiếu cực kỳ hưởng thụ, nhướng mày.
“Nào, lấy khăn trên người ra đi.”
Lý Bất Ngôn và Hoàng Kỳ liếc nhau, thầm nghĩ đây là muốn làm gì?
Bùi Tiếu hừ một tiếng: “Ta kể xong chuyện này, các ngươi chắc chắn là khóc đến chết.”
Giọng nói ở bên ngoài, Yến Tam Hợp cách một bức tường nghe thấy rất rõ ràng, chỉ là không thể nhúc nhích.
Cảnh trong mơ cứ mãi không đến, nàng cảm giác mình giống như bị nhốt vào một cánh cửa, trong cửa là sương mù mờ mịt, không thể nhìn rõ cái gì, càng nguy hiểm hơn chính là, nàng không thể ra ngoài được.
Sao lần này lại như vậy? Hoàn toàn khác với trước kia.
Yến Tam Hợp bất đắc dĩ, chỉ có thể khoanh chân ngồi xuống, cũng không biết ngồi bao lâu, sương mù mời dần tản đi.
Một tòa nhà xuất hiện trước mặt nàng.
Yến Tam Hợp cảm thấy rất quen thuộc, dường như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi, vừa muốn ngẫm lại, thân thể của nàng bay phía trên một ngôi viện.
Nàng cúi đầu nhìn xuống...
Chỉ thấy trong bụi cây ở góc tường, có hai đứa bé một nam một nữ đang trốn.
Cửa vòm ngoài bụi cây, có hai người đang đứng, một nha hoàn áo xanh, một nha hoàn áo tím.
Đột nhiên có một lực hút rất lớn, hút cả người nàng vào trong.
Lúc Yến Tam Hợp mở mắt ra, phát hiện mình bị hút vào thân thể của bé gái, hơn nữa bên tai còn có thể nghe thấy âm thanh.
“Thất gia lại bị mắng rồi.”
“Đây cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, một tháng một lần, chuyện này không phải đã thành thói quen rồi sao?”
“Ngươi nói Thất gia cũng thật là, đều nói hổ phụ không khuyển tử*, sao hắn lại khác thế, hai đứa nhỏ đều bị hắn liên lụy rồi.”
*ý nói đời trước giỏi, đời sau cũng không kém.
“Ít nói một hai câu đi, cho dù không được sủng ái, thì vẫn sống tốt hơn chúng ta nhiều.”
“Làm việc, làm việc.”
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, bé tai xoay mặt, Yến Tam Hợp kinh hãi nhảy dựng lên, đây là bé trai ngã vào vũng máu trong giấc mộng lần trước.
Nàng gọi hắn là ca ca.
“Haizz...”
Hắn thở dài: “Đều tại hôm qua ta nghịch ngợm, bị tổ phụ bắt gặp, hại phụ thân chúng ta khổ sở rồi.”
Yến Tam Hợp chớp chớp mắt, không biết muốn nói gì.
“Không được.” Hắn đứng bật dậy, khiến Yến Tam Hợp cũng đứng lên theo, cúi đầu mới phát hiện, bàn tay đang bị hắn nắm lấy.
“Ta phải tìm tổ phụ nói lý lẽ, việc này không liên quan đến phụ thân, muốn mắng cứ mắng ta. Ngươi có đi theo ta hay không?”
Không đợi Yến Tam Hợp trả lời, hắn đã hung dữ nhìn nàng: “Ngươi phải đi theo ta, phụ thân thương ngươi như vậy.”
Yến Tam Hợp thuận theo gật đầu.
Hai người ra khỏi bụi cây, rón rén đi vào sân, Yến Tam Hợp không biết vì sao, đột nhiên có cảm giác không tốt lắm.
Nàng giãy ra khỏi tay hắn.
Hắn xoay người, lặng lẽ chất vấn: “Gì thế?”
Nàng xụ mặt: “... hay chúng ta về đi.”
“Không được về.”
Hắn nắm chặt lấy tay nàng.
“Chúng ta đã thỏa thuận, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, ai về thì ngươi đó là chó con.”
Yến Tam Hợp căng thẳng, nói năng lộn xộn: “Ca, ca, lúc nãy huynh lên tiếng rồi...”
Lời còn chưa dứt, một cánh cửa sổ đột nhiên mở ra, ngay sau đó có một thanh đại đao trong cửa sổ bay ra, không nghiêng không lệch nằm ngang trong khe hở của hai khối gạch xanh.
Cán đao cách hai người bọn họ chỉ có ba tấc.
Hồn phi phách tán.
Không đợi Yến Tam Hợp hoàn hồn, đã có một giọng nói nổi giận đùng đùng quát: “Trịnh Hoài Tả, mang theo muội muội ngươi, cút khỏi cái viện này cho ta!”
Yến Tam Hợp hít sâu một hơi, mở mắt.
Trong khe cửa lại truyền đến tiếng nói chuyện của Bùi Minh Đình.
Trong phòng, tối đen như mực.
Yến Tam Hợp cứ nằm thẳng tắp như vậy, không nhúc nhích, nhưng tim lại đập kịch liệt.
“Con trai út của Trịnh lão tướng quân có một đôi huynh muội long phượng thai, ca ca tên là Trịnh Hoài Tả, muội muội tên Trịnh Hoài Hữu.”
“Hoài Tả nhỏ hơn ta ba tuổi, khi còn bé chúng ta từng có duyên gặp mặt vài lần. Nếu như hắn còn sống, hẳn còn thân hơn ta với Minh Đình bây giờ.”
Đây là lời mà một buổi tối nào đó, Tạ tam gia chính miệng nói với nàng.
Vì vậy!
Nàng là người nhà họ Trịnh?
Yến Tam Hợp bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn cười.
Sao nàng lại là người của Trịnh gia chứ?
Mảnh phế tích đổ nát thê lương kia, không nên là nơi nàng sống từ nhỏ.
Hơn một trăm oan hồn chết thảm kia, cũng không nên là nhưng người thân của nàng.
Bộ xương mỏng manh của nàng không chịu nổi gánh nặng như vậy, sức nặng của một oan hồn cũng đủ để đè bẹp nàng nàng.
Nhưng trên thực tế, nàng quả thực bật cười cười ra tiếng.
Không biết có phải cười nhiều quá hay không mà chợt bịt sắc, nàng kịch liệt ho khan.
Cửa bị đẩy ra.
Lý Bất Ngôn vọt từ bên ngoài, dùng một tay xách Yến Tam Hợp lên, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Nhưng Yến Tam Hợp vẫn ho đến kinh thiên động địa, ho đến mức trước mắt tổi tăm, ho đến mức nước mắt dần chảy xuống.
“Sao thế này?”
Lý Bất Ngôn không đợi nàng trả lời, đã đứng dậy đốt đèn, đẩy Tiểu Bùi gia đứng ở cửa muốn vào lại không dám vào, đành phải thò đầu ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Yến Tam Hợp nói không nên lời, có cái gì đè ở cổ họng, khiến cho nàng hít thở không thông.
Trong lúc hoảng hốt, nàng lại nghe được tiếng rống giận kia: “Trịnh Hoài Tả, mang theo muội muội ngươi, cút ra khỏi cái viện này cho ta!”
“Mơ thấy cái gì rồi?”
Lý Bất Ngôn ngồi xuống bên giường, một tay đặt trước ngực, một tay đặt sau lưng giúp nàng thuận khí.
“Đừng nóng vội, Yến Tam Hợp ngươi đừng nóng vội, chúng ta không cần vội, không cần vội!”
Bên tai Yến Tam Hợp dần dần nghe thấy giọng nói, nàng nhìn chằm chằm Lý Bất Ngôn, đôi mắt chợt dấy lên ngọn lửa.
“Bất Ngôn, ngươi tin không...” Yến Tam Hợp cầm lấy tay nàng, cầm thật chặt: “Ta là người Trịnh gia.”