Bởi vì ngược sáng, mặt của Yến Tam Hợp phần lớn bị ẩn trong bóng tối, để lộ ra ánh mắt rất sáng.
Lục Thời hơi nặng nề: “Ta chỉ nói phần có thể nói thôi.”
Vừa dứt lời, một bàn tay lớn cầm cánh tay Yến Tam Hợp, nhẹ nhàng nhấc nàng lên.
Lúc ngồi vững lại, nàng vội nuốt nước mắt vào trong, sau đó quay đầu gật đầu với Tạ Tri Phi.
Nhưng vẫn chậm một bước, Tạ Tri Phi đã nhìn thấy vết nước trên khóe mắt nàng.
Nha đầu này thật mềm lòng!
“Ngươi nói, tâm ma của nàng là một đoạn tiếng la.” Lục Thời không nhanh không chậm mở miệng: “Lúc Đường gia bị xét nhà, đúng lúc ta đang đi tuần phố vì trúng cử thám hoa, khi đó ở lầu kịch Đường gia đang hát đơn đao hội.”
Trùng hợp vậy sao?
Yến Tam Hợp dần thấy hơi thở nặng nề.
Nàng nhớ Tạ Tri Phi từng nói, Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa đi tuần phố, sẽ dùng tiếng chiêng tiếng la mở đường.
“Cho nên, trong tâm ma của nàng có đoạn tiếng la kia, không riêng gì là tiếng la của hí kịch.”
Lục Thời dường như không nghe thấy tiếng Yến Tam Hợp, tự mình nói.
“Tam giáp tuần phố phải đi qua cầu Kim Thủy, gần cầu Kim Thủy có một cửa hàng, từ lầu hai Đường gia nhìn xuống, có thể thấy toàn bộ đoàn tuần phố rầm rộ.”
“Hai chúng ta đã nói, nàng chờ ta ở lầu hai cửa hàng, ném một đóa hoa vào lòng ta, xem như cầu hôn ta.”
“Quên nói, ta là một người không có gia đình, vốn định trúng cử rồi ở rể Đường gia.”
“Ta còn nói đùa, lỡ như ngươi không ném trúng thì làm sao bây giờ? Nàng nói không sợ, nàng sẽ chuẩn bị hơn trăm đóa, rồi cũng có một đóa có thể ném trúng ta thôi. Năm đó nàng mười chín, đã khổ sở chờ ta ba năm.”
Khi hắn đầu đội mũ ô sa kim hoa, mặc đại hồng bào, tay cầm khâm điểm thánh chiếu, cưỡi trên lưng ngựa cao ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, nhưng không thấy bóng dáng nàng.
Lúc ấy trái tim Lục Thời chợt sợ hãi.
“Sau đó ta đến hỏi tiểu nhị trong cửa hàng, tiểu nhị nói đại tiểu thư từ xa nghe được tiếng la, vô cùng vui vẻ, nhưng mà đúng lúc này, ám vệ phủ Thái tử tới truyền lời, nói Cẩm Y vệ muốn xét nhà.”
“Tiểu nhị nói mặt đại tiểu thư trắng bệch, thân hình lung lay sắp đổ, sau đó bị Lâm Bích kéo đi.”
Hắn nói sinh động như thật, trong đầu Yến Tam Hợp không tự chủ mà hiện lên một hình ảnh...
Đường Chi Vị kinh hồn bạt vía về đến nhà, phát hiện Cẩm Y Vệ đã bao vây Đường phủ, mà giờ phút này, trên sân khấu vẫn đang hát, tiếng la tiếng trống rộn ràng, hồn nhiên không biết tai ương ngập đầu sắp đến.
“Cho nên, tâm ma của nàng thực ra là hai đoạn tiếng la. Một đoạn là la lớn, là người trong lòng nàng được tung hô, đi lên đỉnh cao nhất cuộc đời trong tiếng chiêng trống.”
Yến Tam Hợp: “Một đoạn là la nhỏ, là lúc vở kịch trên sân khấu vừa mới bắt đầu, nhưng màn thuộc về Đường gia, sắp hạ rồi.”
Lục Thời gật đầu: “Người đời đều nói kịch như cuộc đời, lại không biết cuộc đời phải diễn tất khó, trong kịch tốt xấu gì cũng có hoa đẹp trăng tròn.”
Một câu nói nhẹ nhàng, không biết ẩn chứa bao nhiêu chua xót.
Yến Tam Hợp, Tạ Tri Phi, Bùi Tiếu đều im lặng.
Chuyện xét nhà này, nửa năm trước bọn họ vừa mới trải qua.
Ngôi nhà rầm rầm khuynh đảo, mặc cho trước kia ngươi có cao quý hiển hách bao nhiêu, kết quả chẳng qua chỉ là một miếng thịt trong tay người khác, mặc cho người xâu xé, làm nhục.
Tiểu Bùi gia thở dài: “Lão đại nhân sau khi biết được, hẳn là lòng nóng như lửa đốt.”
“Đâu chỉ lòng nóng như lửa đốt, nghiền xương thành tro cũng chẳng đau hơn điều này.” Lục Thời nhìn đèn lồng bên ngoài thủy tạ: “Cảm giác đó kêu trời không đáp, kêu đất không linh, sống không bằng chết.”
“Cảm giác này ta đã nếm qua rồi.” Tiểu Bùi gia lại thở dài: “Sau đó thì sao, lão đại nhân.”
“Sau đó, có người tìm được ta.”
Trái tim Yến Tam Hợp khẽ run: “Người này là ai?”
Lục Thời tựa như không nghe thấy, ánh mắt dần dần trở nên mê mang.
“Hắn nói cho ta biết, vụ án này nhân chứng vật chứng đều có, là thiết án, lật không được; hắn nói cho ta biết, tiên sinh ở trong lao truyền cho ta một câu, Sơn Thạch có thể gánh trọng trách; hắn còn hỏi ta, có bằng lòng đi một con đường khác, trả lại sự trong sạch cho Đường gia hay không?”
Đâu chỉ Yến Tam Hợp ngơ ngẩn, Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu cũng nghe đến choáng váng.
Thì ra sau lưng Lục Thời, còn có một người nữa?
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu quay đầu nhìn Yến Tam Hợp: Người này sẽ là ai?
Còn có thể là ai!
Có thể trong vòng nửa ngày điều tra được chứng cứ vụ án, có thể thò tay vào trong lao ngục của Cẩm Y Vệ, đưa mắt ra khắp thiên hạ lúc đó, chỉ có một người có thể làm được.
Yến Tam Hợp kinh hồn bạt vía hỏi: “Là người Đường Chi Vị từ chối sao?”
Lục Thời khẽ gật đầu.
Hắn mãi mãi nhớ rõ căn phòng tối ngày đó, căn phòng rất yên tĩnh, hắn chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của chính mình. Tiếng thở dốc này, rất giống như ngươi cận kề cái chết, cố kéo dài hơi tàn cho đến lúc tắt thở.
Thật lâu sau, người nọ mới nói.
“Ta không biết ai ở sau lưng trở tay thành mây, trở tay làm mưa, nhưng chuyện này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy. Dù ta là Thái tử cao quý, cũng có rất nhiều chuyện không thể làm, cho dù có kêu oan cho người thì sau tiếng oan uổng này, có lẽ là vạn kiếp bất phục.”
Lục Thời nhìn hắn, cảm giác quần áo cả người mình đều bị mồ hôi lạnh làm ướt.
“Nếu núi xanh còn đó, củi lửa vẫn như cũ, chúng ta đều phải bảo vệ chính mình trước, mới có thể bảo vệ bọn họ. Ta không ép ngươi, ngươi suy nghĩ thật kỹ, trước khi trời sáng cho ta một đáp án.”
Đêm hôm đó, trời rất tối, tối đến mức đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón.
Lục Thời ngồi một mình trên ghế, không nhúc nhích, giống như một núi đá thực sự.
Hắn tựa như lại nhớ về lại đêm ở huyện Lục Hợp, hắn cuộn mình ở trong chăn, cả người lạnh như băng, chờ mong có một bàn tay dịu dàng sờ lên trán hắn, kéo hắn từ điện Diêm Vương lên.
Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, sẽ không bao giờ còn bàn tay này nữa.
Lục Thời cúi người xuống, che mặt trong lòng bàn tay, nước mắt chảy không ngừng được chảy qua kẽ tay.
Đây là lần cuối cùng trong đời hắn khóc rống lên, vì cô nương đó, vì vận mệnh đáng chết này.
Khi trời tờ mờ sáng.
Lục Thời đi ra khỏi gian phòng tối, liếc mắt một cái đã thấy Thái tử đang đứng dưới tàng cây.
Lục Thời đi lên phía trước, nhìn hắn.
Trong một đêm, sắc mặt của hắn dường như kém hơn rất nhiều, trong mắt đều là tơ máu.
“Ta có một điều kiện.”
“Ngươi nói đi.”
“Đừng để nàng phải chịu khổ quá nhiều.” Hốc mắt Lục Thời hơi ửng đỏ: “Nàng kiêu ngạo như vậy, không thế chịu nhục.”
Thái tử từ từ nhắm hai mắt lại, giọng nói hơi run rẩy.
“Lục Thời, lúc ta quen nàng, nàng mới ba tuổi, mười sáu năm, ta nhìn nàng lớn lên từng chút. Nàng gọi ta là ca ca, nàng thấy ta hay nhíu mày, bảo ta đừng nhíu nữa, nói như thế sẽ già rất nhanh.”
Lục Thời không muốn nghe tiếp.
Hắn liếm liếm đôi môi khô nứt, nói ba chữ: Ta bằng lòng.
...
Thái tử, thế mà lại là tiền thái tử.
Vì sao Lục Thời không ký tên vào huyết thư, từ chối sửa lại án xử sai cho Đường Kỳ Lệnh?
Bởi vì hắn biết trước, chút chuyện này hoàn toàn không tác dụng với vụ án.
Vì sao hắn có thể làm tiểu quan của ngự sự đài trong lúc Đường Kỳ Lệnh xảy ra chuyện mà không hao tổn lông tóc gì?
Bởi vì có Thái tử âm thầm hỗ trợ.
Vì sao hắn quanh năm không ở kinh thành?
Bởi vì hắn muốn cho mọi người quên đi mối quan hệ giữa hắn và Đường gia, từng bước xây móng để sau này sửa lại án sai của Đường gia.
Vì sao từ chối đề nghị của Chử Ngôn Đình, không làm vị khách trong đêm hoa khôi của Đường Chi Vị.
Bởi vì hắn muốn sắm vai một nhân vật phụ lòng vong ân phụ nghĩa, để cho tất cả mọi người trên thế gian đều nhìn thấy mặt vô tình vô nghĩa của hắn.
“Chuyện này, Đường Chi Vị có biết không?” Yến Tam Hợp hỏi.