Lục Thời dùng khăn lau đi màu vẽ trên mặt, cởi trang phục diễn, thay xiêm y của mình.
Trình Phù Dao kiên nhẫn chờ ở bên cạnh, thấy hắn đã xong thì nói.
“Đại nhân, xin mời đi theo ta.”
“Được.”
Xuyên qua một con đường nhỏ tối đen như mực, tiếng ồn ào náo động của lầu kịch dần dần rời xa.
Cuối đường, Lục Đại đang đứng đó.
Lục Đại thấy lão gia tới, bèn tiến lên đỡ lấy.
Lục Thời đẩy tay hắn ra, ôm quyền với Trình Phù Dao bên cạnh.
“Mười tám năm qua, làm phiền Trình ban chủ rồi.”
“Đại nhân nói cái gì vậy.” Trình Phù Diêu vội vàng xua tay: “Không có đại nhân, sẽ không có Xướng Xuân Viên hôm nay.”
Lục Thời chậm rãi nói: “Núi cao sông dài, Trình huynh, chúng ta tạm biệt ở đây.”
Trình Phù Dao tuy rằng trong lòng đã có dự cảm, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Sau này ngài còn đến chưa, đại nhân?”
“Sẽ không.”
“Vậy... ta tiễn đại nhân.”
“Không cần tiễn, đến đây là tốt rồi.”
Lục Thời vừa dứt lời, Lục Đại đã nhíu mày, lớn tiếng quát: “Đi ra đây.”
Trong bóng đêm, từng người một đi ra, cả thảy sáu người.
Trình Phù Dao chấn kinh.
“Sao các ngươi tìm được nơi này?”
“Đương nhiên là trăm phương ngàn kế.” Yến Tam Hợp đi lên trước, đứng lại trước mặt Lục Thời: “Lục đại nhân, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Trên mặt Lục Thời không có chút bất ngờ, giống như đã đoán trước mấy người bọn họ chắc chắn sẽ tìm đến.
“Tìm ta có chuyện gì?”
“Đến nói với Lục đại nhân một tiếng, lúc tiếng trống kịch kết thúc, quan tài của nàng cũng đã khép lại.”
Lục Thời gật đầu, tỏ ý mình đã biết.
“Trước khi đi, nàng còn nói với ta một câu.” Khóe miệng Yến Tam Hợp cong lên, lộ ra sự xảo quyệt: “Ta muốn chuyển lời của nàng cho Lục đại nhân, cũng muốn mời Lục đại nhân nói về chuyện cũ năm xưa.”
“Yến cô nương, ta còn có việc...”
“Nếu như một câu nói của nàng còn chưa đủ phân lượng, vậy thêm cái này...”
Yến Tam Hợp không cho Lục Thời cơ hội từ chối, lấy sau lưng ra hai cành Quế Hoa, đưa đến trước mặt hắn.
“Đủ chưa?”
Đủ chưa?
Lục Thời chậm rãi nhắm mắt lại, mùi hương thơm ngát xông vào mũi.
Đây là hoa hắn thường đặt trong khuê phòng sau khi trở lại Đường gia, nàng nói nàng thích loại hoa này nhất, dường như trong một đêm, hoa đã nở khắp nơi.
Nhưng nàng đâu thực sự thích.
Chẳng qua là mượn ý để ám chỉ, tương lai hắn sẽ có một tương lai tốt.
Vì tiền đồ của hắn, nàng còn cắm ở thư phòng của tiên sinh mỗi ngày, khiến cho tiên sinh không nhịn được nữa, cảm thán con gái lớn không giữ được!
Lục Thời mở mắt, ánh mắt không nhìn Yến Tam Hợp, mà dừng trên người Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu.
“Con trai của đại thần nội các Tạ Đạo Chi, trưởng tử của thế gia thái y Bùi gia, hai vị ngăn cản ta, không sợ gây ra phiền toái ư?”
Tạ Tri Phi tiến lên, cung kính hành lễ: “Nếu đã tới, thì sẽ không sợ.”
Tiểu Bùi gia còn chưa từng cung kính như vậy với cha ruột hắn: “Sợ cũng vô dụng, lão đại nhân, con người ta hay tò mò, nếu có bí ẩn không giải được, ta ngủ không ngon, ngài làm việc tốt đi mà!”
Lục Thời lẳng lặng nhìn bọn họ một hồi, xoay người.
“Trình viên chủ, có chỗ nào yên tĩnh, để ta nói vài câu với mấy người trẻ tuổi không.”
“Có, đại nhân mời đi theo ta.”
“A Đại, ngươi ra ngõ nhỏ quan sát đi.”
Sắc mặt Lục Đại khẽ biến: “Lão gia?”
“Không cần lo lắng.”
Lục Thời nhận lấy hoa Quế trên tay Yến Tam Hợp, ném xuống đất.
“Một nắm xương già, bọn họ cũng không đến mức hại ta đâu.”
Yến Tam Hợp nhìn xuống đất, tim đập rất nhanh.
Người này, chung quy vẫn không làm theo lẽ thường.
...
Nơi yên tĩnh mà Trình Phù Dao nói, đúng là một ngồi thủy tạ nằm dưới nước.
Bài trí bên trong cực kỳ đơn giản, chỉ có mấy cái bàn và một bàn trà.
Tạ Tri Phi nhìn xung quanh: “Trình viên chủ, có thể mượn bàn trà của ngài dùng một lát không?”
Trình Phù Dao không thèm liếc Tạ Tri Phi một cái, chỉ nói với Lục Thời: “Đại nhân cứ thoải mái nói, ta ở bên ngoài trông coi.”
Tạ Tri Phi hơi xấu hổ, lần đầu tiên cảm thấy khuôn mặt này của mình cũng không có tác dụng gì lớn.
Đúng lúc này, Yến Tam Hợp khẽ ho một tiếng.
Chu Thanh, Hoàng Kỳ liếc nhau, tản ra bốn phía sau thủy tạ.
Lý Bất Ngôn thì cầm lấy ấm, bắt đầu nấu nước pha trà.
Sau khi bốn chung trà đổ đầy nước nóng, nàng lập tức đóng cửa thủy tạ lại, ẩn vào trong đêm tối.
Trên mặt Lục Thời có vài phần bất ngờ.
Yến Tam Hợp mỉm cười với hắn: “Thân phận lão đại nhân, những lời lão đại nhân sắp nói, chúng ta không thể không thật cẩn thận.”
Lục Thời vén áo lên, ngồi xuống ghế.
“Yến cô nương, không phải cẩn thận là có thể lái được thuyền vạn năm được.”
Lời này nghe thì bình thản không có gì lạ, nhưng nếu tỉ mỉ ngẫm lại thì...
Yến Tam Hợp kinh hãi nghẹn lời.
Tạ Tri Phi vội nói: “Cẩn thận là chuyện tốt, nếu không liên lụy đến lão đại nhân...”
“Liên lụy?” Lục Thời bỗng nhiên cười ha hả.
Hắn cười bất ngờ không kịp đề phòng, giọng lại lớn, khiến bọn Yến Tam Hợp hoảng sợ.
Tiểu Bùi gia gấp đến độ giậm chân: “Lão đại nhân, ngài đừng cười nữa, coi chừng lại rước sói đến.”
Lục Thời nhìn Bùi Tiếu: “Sói không phải nghe tiếng mà tới, là ngửi mùi tự mình chạy tới.”
Ái chà!
Lão đại nhân của ta ơi!
Ngài đừng đánh đố bí ẩn gì nữa, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi!
Tiểu Bùi gia sốt ruột đến độ trừng mắt.
“Nói đi, muốn nghe chuyện gì?”
Lục Thời nhắm mắt lại, mệt mỏi, vừa mới hát kịch nên giọng cũng hơi khàn, nghe già nua mà trầm lặng.
Yến Tam Hợp có muôn vàn lời muốn nói, lại không biết hỏi từ đâu.
Một lát sau, nàng mới hỏi: “Lão đại nhân học hát kịch lúc nào? Học với ai?”
“Không có học với ai cả, xem nhiều nên tự biết.”
Yến Tam Hợp: “Đại nhân thích nghe diễn.”
Lục Thời mở mắt: “Nàng thích.”
Trả lời thẳng thắn.
Yến Tam Hợp phát hiện Lục Thời người này chỉ thoáng chốc đã trở nên thoải mái.
“Cho nên, ngay từ đầu ngươi đã biết, tâm ma của nàng là ngươi?”
“Chỉ có thể là ta.”
Yến Tam Hợp: “Vì sao chắc chắn như vậy?
Lục Thời không đáp mà hỏi ngược lại: “Có phải trước khi chết nàng đã cởi ni bào, thay một bộ thủy điền y, còn mặc một đôi giày thêu có thể nhìn thấy ánh trăng dưới ánh đèn?”
Yến Tam Hợp: “Ngươi nói đúng, hơn nữa nàng còn bôi son.”
“Đều là những thứ ta tặng nàng.”
Lục Thời vươn tay, sờ vết chai trong lòng bàn tay, lắc đầu.
“Để tặng nàng những thứ này, ta đã rèn sắt rất lâu, vết chai cũng nhiều hơn rất nhiều.”
Không đợi Yến Tam Hợp hỏi lại, hắn lại nói: “Ta cũng giống như Trương Sinh trong kịch, từng là một thư sinh nghèo.”
Yến Tam Hợp: “Chuyện của Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh trong kịch, là chuyện của ngươi và nàng.”
Lục Thời trả lời rất kiên định: “Không phải.”
Yến Tam Hợp: “Nếu không phải, tại sao sau khi ngươi hát đoạn kịch đó, tâm ma của nàng lại được giải.
Ánh mắt Lục Thời nhìn ra ngoài thủy tạ, mang theo vài phần xa xưa.
“Yến cô nương có từng đến nhà Nghiêm Như Hiền xem thứ chưa?”
Yến Tam Hợp: “Đến rồi.”
Lục Thời: “Trong hậu hoa viên có một lầu kịch, cô nương có thấy không?”