Lục Thời thử mấy bộ xiêm y kia một lần, không có bộ nào là không vừa người, đều giống như là đo ni đóng giày cho hắn.
Điều khó khắn là, vì để cho hắn không có gánh nặng tâm lý, xiêm y này vẫn là nửa mới không cũ.
Nàng lấy nó ở đâu?
Lục Thời không dám hỏi ra miệng, chỉ âm thầm để ý.
Vài ngày sau hắn mới phát hiện, nha đầu này lấy xiêm y của cha nàng, kêu tú nương trong phủ sửa lại. Sửa xong, lại cố ý đổ nước mấy lần, biến thành nhăn nhúm rồi ném cho hắn.
Ngày đó Lâm Bích lại ôm tới vài bộ quần áo cũ, hắn cản đường nàng lại.
Không giấu được, Lâm Bích thở dài.
Lão gia nói ngươi là người thanh cao, coi trọng thể diện hơn bất cứ thứ gì, tiểu thư mới nghĩ ra cách này. Lục công tử, ngươi không cần cảm thấy ngượng ngùng, thực ra lão gia là yêu tài, tiểu thư chỉ là có lòng tốt.”
“Về sau lão gia cứ trực tiếp ném xiêm y cũ cho ta, ta có thể tự sửa.”
Thứ tôn nghiêm này thực ra phải xem người, có vài người không thể bỏ xuống một chút, đây là nguyên tắc làm người của Lục Thời.
Nhưng ở trước mặt cha con kia, có thể bỏ xuống, hơn nữa có thể bỏ xuống hết lần này đến lần khác.
Y vừa bỏ tôn nghiêm xuống, thì y phục cũ, giày cũ, thậm chí sách cũ của Đường lão gia, nghiên mực cũ, bút lông cũ... đều được đưa đến viện y.
Lục Thời hết cách, chỉ có thể thừa dịp chờ lão gia hồi phủ, nói trên bàn cơm: “Đủ rồi, đừng đưa đến nữa.”
Nàng dường như không nghe thấy, ánh mắt nhìn lên trời.
Hắn khẽ cắn môi: “Đại tiểu thư?”
Nàng nâng cằm cao hơn.
Im lặng hồi lâu, hắn nhẹ giọng gọi: “Sư muội.”
Lúc này nàng mới quay mặt đi: “Huynh vừa gọi ta là gì? Không nghe rõ.”
Khuôn mặt già nua của hắn đỏ bừng, cổ cũng đỏ lên.
Hắn chưa bao giờ gọi nàng là sư muội, đều gọi nàng là “Đại tiểu thư”, lúc mới bắt đầu gọi, nàng còn mìm cười, sau đó cười gằn, sau đó thì coi như không nghe thấy.
Hắn biết nàng không vui, nàng “sư huynh, sư huynh” gọi, hắn cứ kêu là “Đại tiểu thư“.
Nhưng hắn vẫn gọi không được, cho dù đã luyện rất nhiều lần, nhưng hai chữ kia vẫn cứ kẹt ở cổ họng.
“Đại tiểu thư” là cách gọi của hạ nhân đối với chủ tử, trong này có cách thân phận, địa vị và tôn ti; Nhưng “sư muội” là cách gọi của một nam nhân với một nữ tử, là thân thiết, là bình đẳng, là có tình cảm và nhiệt độ.
“Sư muội.” Lục Thời gọi rõ ràng một tiếng.
Trái tim đều làm từ là thịt, cho dù Lục Thời hắn là tảng đá vừa thối vừa cứng, cũng bị cô nương nay ủ ẩm thôi.
Nàng cực kỳ đắc ý, giọng điệu mềm mại.
“Không phải đưa không cho huynh đâu, sau này huynh phải chơi với ta.”
Rốt cuộc vẫn là một đứa bé.
Lục Thời gật đầu.
Ánh mắt nàng đảo qua đảo lại: “Không hỏi chơi gì với ta sao?”
Lục Thời lắc đầu.
Thiên kim tiểu thư có thể làm cái gì, đơn giản chính là bắt bướm, dạo vườn, đu dây...
Hắn chẳng biết một thứ gì.
Không biết thì học, Lục Thời gì cũng không có, chỉ có kiên nhẫn là không ai bằng.
Nửa năm trôi qua, nàng đã đành cờ không lại hắn, bắt đầu chơi xấu.
“Sư huynh, trà nguội rồi.”
Một chung trà nóng bưng lên, cờ đen của hắn thiếu một quân.
“Sư huynh, hình như ta nghe Lâm Bích gọi huynh.”
Đi ra ngoài dạo một vòng, lại thiếu một quân cờ đen.
Trong lòng cười thầm, trên mặt còn giả bộ như không biết gì cả, lại giãy dụa đi lên hơn mười bước, rồi giơ tay đầu hàng.
Dần dần, Lục Thời không chỉ cười trong lòng, trên mặt cũng dần nở nụ cười, đến tiên sinh cũng nói:
“Sơn Thạch, dạo này thấy con có tình người hơn rồi đấy.”
Hắn ngại không dám nói là do sư muội đùa, chỉ nghiêm trang nói: “Là tiên sinh dạy tốt.”
......
Dần dần, thời gian tiên sinh ở phủ Thái tử càng ngày càng dài, thời gian ở nhà càng ngày càng ngắn.
Trên bàn cơm, thường chỉ có hai người hắn và sư muội.
Cơm nước xong, hai người đều đi thư phòng, một người đọc sách, một người viết chữ, ai làm việc nấy.
Hắn đọc sách mỏi mắt, sẽ ngẩng đầu liếc nàng một cái.
Sau khi nàng phát hiện, cũng sẽ ngẩng đầu cười lại.
Nụ cười rực rỡ trong ánh nến, khiến cho Lục Thời cảm thấy an tâm khác thường, giống như giờ phút này, nàng và hắn đang sống nương tựa lẫn nhau vậy.
Thỉnh thoảng nàng viết mỏi tay cũng sẽ kêu hắn cùng đi dạo trong vườn, thuận tiện ra cửa chờ lão gia.
Hắn không thích sóng vai đi với nàng, mà rớt lại phía sau nửa bước nghe nàng líu ríu nói chuyện, tầm mắt vừa rơi xuống có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng của nàng.
Nàng bắt đầu trổ mã, giống như nhánh liễu mùa xuân rút cành nảy mầm. Gương mặt cũng không còn hóa khí nữa, lúc nhướng mày lên, thanh tú giống như một tiểu hồ ly.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, tiểu sư muội tương lai chắc chắn sẽ là một mỹ nhân.
Chử Ngôn Đình đến, phá vỡ “Năm tháng tĩnh lặng” của Lục Thời.
Sau giờ ngọ hôm đó, hắn tắm cho “Não Nhân Nhi” xong, toàn thân bị súc sinh kia làm ướt sũng.
Xa xa có người đi tới, hắn liếc mắt một cái đã chú ý tới đứa nhóc kia.
Quý khí phủ cả người.
Hắn không cần nhìn gần đứa bé mặc y phục gì, chỉ dựa vào tư thế bước đi của hắn, đã biết người này không giàu thì quý.
Chờ đến khi hình dáng cậu bé trở nên rõ ràng, Lục Thời dời tầm mắt đi.
“Lục Thời, đại sư huynh của chúng ta. Chử Ngôn Đình, học trò phụ thân mới nhận, tạm thời là nhị sư huynh của ta.”
Chử Ngôn Đình không vui: “Đường Chi Vị, sao lại nói ta là tạm thời.”
“Nếu như cha ta không hài lòng với ngươi, rồi trả lại hàng thì sao?”
“Chuyện đó là không thể nào.”
“Ai nói không thể?”
“Ta nói.”
“Ngươi nói không tính, cha ta nói mới tình.”
“Đường Chi Vị, ta vừa tới ngươi đã ăn hiếp ta.”
“Đây là ăn hiếp sao? Đây là kêu ngươi lo đi đọc sách đi, đừng có thua cả ta.”
Chử Ngôn Đình tức đến đỏ mặt tía tai, cố gắng tìm lại chút tự tôn.
“Đâu phải cái gì cũng không bằng đâu, ngươi, ngươi múa kiếm không bằng ta.”
“Có ai thua rồi lại chơi xấu như ngươi không.” Sư muội bí hiểm chớp mắt nhìn hắn: “Nếu ngươi nói mình là thiên hạ đệ nhất, thì không ai dám xưng đệ nhị đâu.”
Chử Ngôn Đình cảm thấy hài lòng, vừa định gật đầu, thì bỗng nhiên lĩnh ngộ, giận đến chống nạnh.
“Vị Vị, ngươi lại ăn hiếp ta.”
“Mới nhìn ra à, thật ngốc!”
“Thôi, thôi, thôi, nam tốt không đấu với nữ, ăn hiếp thì ăn hiếp đi.”
Chử Ngôn Đình thở dài như nhận mệnh, lúc này mới dời mắt về phía Lục Thời, mày hơi nhíu lại, lui về phía sau nửa bước, thở dài nói: Chào Lục sư huynh!
“Chử sư đệ, ta còn có việc phải làm, ngươi tùy ý.” Lục Thời xoay người đi vào chuồng ngựa.
“Vị Vị, sao huynh ấy không cười?”
“Huynh ấy không thích cười.”
“Chẳng nhiệt tình với ta gì cả.”
“Ngươi là ai chứ, người người đều phải nhiệt tình với ngươi chắc?”
“Sao tiên sinh lại nhận hắn.”
“Đó là bởi vì huynh ấy giỏi.”
“Ta chẳng thấy giỏi chỗ nào... ấy da, nơi này thối quá, chúng ta đi thôi!”
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Lục Thời đã không thích Chử Ngôn Đình.
Không phải bởi vì hắn lui về phía sau nửa bước, cũng không phải bởi vì sự ghét bỏ trong mắt hắn, là hắn kêu một tiếng “Vị Vị“.
Một tiếng kêu này, rõ ràng nói cho Lục Thời một điều, hắn và nàng có quá khứ thân mật, hơn nữa quan hệ hai nhà không phải chuyện đùa.
Bàn ăn của ba người biến thành bốn người.
Thư phòng của ba người, cũng biến thành bốn người.
Dự cảm của Lục Thời không sai.
Nương của Chử Ngôn Đình và nương Đường Chi Vị có quan hệ họ hàng, hai nhà từ nhỏ đã có ý thân càng thêm thân, chỉ là không nói rõ mà thôi.