Người nói chuyện là một nữ tử, giọng nói không lớn, nghe rất ôn hòa.
“Hai vị tiểu sư phụ vất vả rồi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp Phù Đồ, Bồ Tát có mắt, chắc chắn sẽ ghi nhớ công đức của hai vị tiểu sư phụ. Các ngươi đi trước đi, lão gia nhà ta còn phải ở đây hai ngày, hai ngày sau, người nọ cũng có thể tỉnh, đến lúc đó lão gia sẽ trọng tạ.”
“Vâng, Lâm cô nương, vậy chúng ta cáo từ.”
“Khoan đã.” Nữ tử gọi hai người lại.
“Người nọ trong mộng không khống chế được, có thể thấy được bệnh không nhẹ, làm phiền hai vị tiểu sư phụ vất vả một chút, mời sư phụ hiểu y trong chùa đến bắt mạch giùm. Nếu vẫn vô dụng, thì ta cũng sớm trở về nói với lão gia nhà ta chuẩn bị cho hắn một bộ quan tài mỏng.”
“Vâng.”
Nghe thấy tiếng bước chân, Lục Thời trốn vào sau thân cây.
“Đều tại ngươi, cứ phải tới tranh công, lần này hay rồi, trộm gà không được còn mất nắm gạo, trời lạnh kéo sư thúc từ trong chăn ra, không bị mắng mới lạ đó.”
“Ai biết nha hoàn kia lại lạnh như thế?”
“Làm sao bây giờ?”
“Làm gì nữa, tìm sư thúc đi, không nghe nàng nói có trọng tạ sao?”
Hai người dần dần đi xa, Lục Thời từ sau cây đi ra, thở ra một hơi khói trắng.
Thầm nghĩ Đường gia kia không ngốc, ta cũng không cần nhàn rỗi quan tâm làm gì, ghi tạc ơn cứu mạng, từ biệt từ đây vậy.
Đang xoay người, trong vườn lại có người nói chuyện.
Lúc này, là một giọng nói hơi non nớt.
“Lâm Bích, ta đoán không sai chứ.”
“Sao tiểu thư đoán được?”
“Thứ nhất, đây là vườn tây, có nữ quyến, đêm khuya đừng nói hòa thượng nên kiêng dè, ngay cả phàm nhân cũng nên kiêng dè.”
“Còn thứ hai?”
“Thứ hai, cha đang đau khổ vì mất thê tử, chỉ mới qua nửa năm, phương trượng kia còn lôi kéo ông ấy đến đánh cờ làm gì, đánh cờ là giả, muốn kiếm chút gì đó là thật. Trên không chính, hạ sẽ loạn.”
“Tiểu thư, còn có điều thứ ba không?”
“Đương nhiên là có. Lúc chúng ta đến, người nọ té xỉu trong tuyết, hôn mê bao lâu?”
“Không biết.”
“Nếu là mới ngất, thì là hắn tốt số, gặp được chúng ta; nếu là té xỉu ở trước cửa chùa lâu rồi... hừ... thì có thể thấy được, chữ từ bi trong lời bọn họ chỉ là nói suông thôi...”
Yên tĩnh một lát, giọng nói trẻ con kia chợt mỉm cười: “Đợi lát nữa, ta sẽ viết chữ để trọng thưởng bọn họ.”
“Tiểu thư muốn viết gì?”
“Viết à: Khẩu Phật tâm Phật.”
“Tiểu thư là muốn cố ý chọc tức bọn họ sao?”
“Cho họ tức chết, dù sao cũng tốt hơn chúng ta tức chế.”
Nha hoàn tên Lâm Bích bật cười: “Người đâu.”
“Lâm cô nương?”
“Đi nói với lão gia, tiểu thư khóc vì nhớ mẫu thân, ta khuyên không được, cần có lão gia ở bên mới được.”
“Vâng, tiểu nhân đi ngay đây.”
“Xong rồi Lâm Bích, ngươi bị nhiễm thói hư của ta rồi.”
“Vậy... ta lại biến trở về.”
“Biến gì chứ, ta đã thích ngươi xấu một chút, chúng ta đây gọi là đi đường người xấu, khiến cho người xấu không còn đường để đi. Ý? Sao ta có thể nói ra lời như vậy nhỉ, chậc chậc... Ta thật sự là quá thông minh.”
“Tiểu thư, nào có ai tự khen mình?”
“Nếu nương ở đây, người sẽ khen ta; bây giờ bà không còn, phần người khen ta chẳng lẽ ta không tự bù vô được à...”
Khoảnh khắc đó.
Trời đất cực kỳ an tĩnh, không còn bất cứ âm thanh gì nữa.
Lục Thời cảm giác mình chìm nổi trên một chiếc thuyền lá nhỏ, xung quanh đều là nước, một mình hắn không nhìn thấy con đường phía trước, cũng không có đường về.
Trên đời này sao lại có loại người như vậy, không chỉ có cha thương, còn có nương thương?
Sự ghen tỵ và hận ý xộc lên từ nội tâm?
Dựa vào cái gì chứ? Hắn tự hỏi.
Tại sao có người ở trên trời, có người lại ở dưới âm phủ như thế?
Lục Thời đột nhiên không muốn đi nữa, nếu Đường gia cứu hắn, Đường gia cũng không đuổi, tại sao hắn phải đi?
Hắn lại về gian trai phòng kia, nằm xuống.
Rất nhanh, “sư thúc” trong lời tiểu hòa thượng đã tới, bắt mạch châm cứu, sau đó mắng chửi một hồi rồi thổi đèn rời đi.
Trong đêm tối, Lục Thời mở to mắt, cảm giác tủi thân trước nay chưa từng có dâng lên.
Sự tủi thân này không xuất hiện khi hắn bị treo lên xà nhà.
Không xuất hiện khi hắn đi khiêng đá lúc nhỏ;
Không xuất hiện khi nương đánh hắn;
Nó xuất hiện vào giờ phút này, nơi đây, khi nghe giọng nói non nớt kia nói “Nương sẽ khen ta“.
“Nương, sẽ, khen, ta.”
Lục Thời hai mươi hai tuổi, không khỏi lã chã rơi lệ.
...
Lúc tỉnh lại, đã là hai ngày sau.
Bên giường có tiểu hòa thượng đang ngồi bắt chéo chân, thấy hắn tỉnh lại, tiểu hòa thượng thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Lục Thời nhìn hắn, không nói lời nào.
“Đường lão gia muốn ta chuyển lời với ngươi, nếu ngươi muốn tìm việc thì hãy đến kinh thành, Đường gia đang thiếu ngươi sai vặt chăm ngựa; Nếu ngươi muốn đọc sách, Đường gia có hậu viện cho thư sinh nghỉ ngơi, nói là còn có một gian phòng trống.”
Tiểu hòa thượng đứng lên, chỉ vào một tờ giấy trên bàn.
“Địa chỉ ở đây, ngươi thu dọn nhanh đi, trai phòng này từ ngày mai trở đi sẽ có khách đến, không giữ ngươi được.”
Thấy Lục Thời vẫn không nói lời nào, tiểu hòa thượng xoay người rời đi, đến đình viện, cười gằn với người chờ bên ngoài: Có nghe thấy không, cứu hắn một mạng, giữ hắn mấy ngày, đến tiếng cảm ơn cũng không nói, đúng là đồ vong ơn.
“Chẳng lẽ là một người câm?”
“Haizz, kết quả là giỏ trúc múc nước công dã tràng, thật nương nó xui xẻo.”
“Ta nhổ!”
Lục Thời nghe đến đó, khóe miệng cong lên.
Tiểu thư kia quả nhiên chẳng cho một lượng bạc, đúng là đã làm được.
Hắn mặc xong xiêm y, gấp giấy lại nhét vào trong ngực, ra bên ngoài dùng nước giếng rửa mặt, mặt dày đến thiền phòng gọi chút đồ ăn.
Ăn xong lại chạy đến Đại Hùng bảo điện, nhân lúc người không chú ý, cầm mấy thứ đồ cúng có thể lấp đầy bụng, đi thẳng đến Thành Tứ Cửu.
Hắn đi một ngày một đêm, cuối cùng đã đứng ở dưới tường thành thành Tứ Cửu cao vút trong mây.
Một khắc kia, hắn không hề thấy vui vẻ hay ngạc nhiên gì.
Hai năm thời gian, hắn như cô hồn dã quỷ chạy khắp nơi, thời gian quá lâu, lòng đã chết lặng, trong lòng hắn thậm chí nghĩ, tường thành này cũng chẳng hơn gì phủ Kim Lăng phủ.
Vào cửa thành, Lục Thời tìm một cửa hàng sát đường, rồi tìm chưởng quầy hỏi thăm Đường lão gia.
Hắn đã tính toán rồi, cứ tới Đường gia nuôi ngựa trước, chờ tiết kiệm chút bạc thì đi thi lấy công danh.
Sau khi nghe ngóng, Lục Thời mới biết được vị Đường lão gia cứu hắn, lại là thầy của đương kim thái tử, nhà đại nho Đường Kỳ Lệnh.
Hèn gì có thế khiến cho trụ trì chùa Tĩnh An đến vuốt mông ngựa.
Nhưng thế thì sao?
Lục Thời cười gằn trong lòng.
Trên đời này quá nhiều người mua danh chuộc tiếng, đại gia Lục phủ bên ngoài cũng ra dáng người, sau lưng lại chẳng khác gì chó?
Lục Thời tìm được Đường gia, nói rõ ý đồ đến đây, rất nhanh đã tìm được một công việc nuôi ngựa.
Hắn có một cấp trên trực tiếp tên là Tam Bàn.
Tam Bàn là một lão góa thê, không có con cái, người thì không có tật xấu gì, chỉ là thích uống rượu, uống nhiều sẽ buồn ngủ, ngáy đến rung trời vang đất, nóc nhà cũng có thể lật tung.
Lục Thời ngủ chung phòng với hắn.
Lúc Tam Bàn ngáy, hắn lấy sách dưới gối ra, bắt đầu học.