Trước cửa Xướng Xuân viên, có hai chiếc xe ngựa chạy tới.
Xe ngựa dừng hẳn, thị vệ nhanh nhẹn nhảy xuống xe, đặt ghế xuống, xoay người vén rèm lên.
Từ trong xe có hai nam tử trẻ tuổi bước xuống, phía trước mặc một bộ áo gấm, cao lớn anh tuấn. Vị phía sau kia tay phe phẩy quạt xếp, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Hai người đứng lại, rồi đồng thời nhìn về phía xe ngựa phía sau.
Tỳ nữ trẻ tuổi đã vén rèm xe lên, từ bên trong có một bàn tay trắng nõn đưa ra.
Tỳ nữ nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay. Đỡ thiếu nữ tóc đen ra khỏi xe, trên khuôn mặt trắng ngọc là đôi mắt đen lạnh lùng.
Nàng ngẩng đầu nhìn hai nam tử trẻ tuổi, mìm cười. Ánh mắt lạnh lẽo, nụ cười ấm áp, trong khoảnh khắc, hai vị nam tử trẻ tuổi đều ngừng thở.
Nam tử phe phẩy quạt thầm kêu rên một tiếng: Bồ Tát, có thể động phòng ngay bây giờ hay không? Tiểu gia ta lòng xuân nhộn nhạo quá!
Nam tử áo gấm nghiên răng nghiến lợi: Vẫn không đành gả nàng đi sớm quá, giữ lại vài năm đã.
Thiếu nữ đỡ tay nha hoàn, yêu kiều đi tới trước cửa, đưa tấm vé xem kịch trong tay.
Chờ ở cửa chính là một trung niên nam tử, ước chừng hơn bốn mươi tuổi, hắn không nhận lấy mà nhìn về phía sau thiếu nữ.
“Yến cô nương, một tấm vé kịch chỉ có thể vào một người.”
Yến Tam Hợp híp mắt, nói: “Vậy khỏi nghe kịch, Bất Ngôn, chúng ta đi.”
“Khoan đã!” Lời vừa ra khỏi miệng, trung niên nam tử mới phát hiện mình đã phạm sai lầm trong lúc cấp bách.
Bọn họ một người là tam gia của phủ Tạ Đạo Chi, một người là đại công tử của Bùi thái y.
Yến Tam Hợp cười yếu ớt: “Bọn họ là đi cùng ta, Trình viên chủ.”
Nam nhân trung niên hơi biến sắc, nói: “Làm sao ngươi biết ta họ Trình?”
“Trán ngươi nhô ra, sống mũi thẳng tắp, tai rộng miệng tròn, vừa nhìn đã biết là người có phúc, không phải vườn chủ thì có thể là ai?”
Yến Tam Hợp phe phẩy cái quạt tròn trong tay: “Hơn nữa, đã là lúc nào rồi?”
Đã là lúc nào rồi, ngươi còn ngăn cản không cho người của ta vào?
Lãng phí sự sắp xếp hao tâm phí sức của lão Ngự Sử.
Yến Tam Hợp nhét vé vào tay hắn: “Tam gia, Tiểu Bùi gia, chúng ta đi!”
Tam gia vén áo dài lên, Tiểu Bùi gia vung quạt, một trước một sau đi qua dưới mí mắt Trình Phù Dao.
Đi vào cứ phải gọi là khí thế hùng hổ!
Mấy vị khách phía sau nhìn thấy thì cực kỳ tức giận: “Này, này, này, sao bọn họ chẳng mua cả vé?”
“Đúng vậy, Xướng Xuân viên không phải không tiếp đãi khách nữ sao?”
Lúc này lão tiểu nhị đi tới, tươi cười nói: “Chư vị thứ lỗi, bọn họ là khách quý Trình viên chủ chúng ta mời tới hôm nay.”
...
So với Xướng Xuân viên ban ngày, thì Xướng Xuân viên ban đêm càng kiều diễm hơn.
Dọc được đi đều là tiếng cười nói vui vẻ.
Người dẫn mấy người Yến Tam Hợp là nha hoàn áo đỏ ngày đó.
Nha hoàn mỉm cười dẫn người lên lầu hai, chỉ vào phòng bao chữ “Cúc” nói: “Cô nương, hai vị công tử, mời vào bên trong.”
Yến Tam ngồi xuống vị trí chính của bàn vuông, Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu ngồi một trái một phải, ngồi bên cạnh nàng.
Tiểu lâu tiếng người nói ồn ào, dưới lầu đặt tám cái bàn, người ngồi chật ních. Trên lầu có tám cái phòng bao, không có cái nào trống không.
Tiểu Bùi gia hồ đồ, đưa mũi chân đá Tạ Tri Phi.
Huynh đệ, tình hình gì đây?
Thì ra Lục Thời không bao trọn?
Trong đầu Tạ Tri Phi lộn xộn, không biết phải trả lời hắn như thế nào, đành phải dùng mũi chân đá đá Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp đang đánh giá gian phòng này.
Lạ thật.
Lần trước trở về, phòng bao này có thể thấy được động tĩnh phía hai bên trái phải.
Nhưng lần này... hai bên đã biến thành cánh cửa kín mít, phòng bao này lập tức biến thành một không gian kín.
Phát hiện Tạ Tri Phi đá nàng, nàng cũng không hỏi vì sao đá, mà nhìn Lý Bất Ngôn phía sau.
Lý Bất Ngôn không nói hai lời đã đi ra ngoài.
Nàng vừa đi, Hoàng Kỳ căn bản không cần tiểu Bùi gia dặn dò, cũng rời đi theo, chỉ để lại một mình Chu Thanh canh giữ ở cạnh cửa, ánh mắt đánh giá xung quanh.
Yến Tam Hợp nghiêng đầu về phía trước, thấp giọng: “Thực ra ta cũng không biết, chờ Bất Ngôn đi thăm dò đã rồi nói sau.”
Tiểu Bùi gia suy nghĩ một lát, đề nghị: “Tam Hợp, hay chúng ta ra ngoài đi dạo đi, lần trước ở giáo phường ti, tùy tiện đi dạo một lát không phải cũng đụng phải Quế Hoa đó sao?”
Yến Tam Hợp cũng nghĩ như vậy: “Chờ kịch bắt đầu chúng ta tìm cơ hội đi ra ngoài, Tam gia ở lại chỗ này, phòng ngừa bất trắc.”
Tạ Tri Phi “Ừ” một tiếng, trong lòng hơi chua xót.
Đây là nỗi mất mát khi làm anh rể sao?
Lại nghĩ, cảm thấy suy nghĩ này khởi lên thật sự không thích hợp, vẫn nên ứng phó chuyện trước mắt thì quan trọng hơn.
Tang...
Một tiếng la trong trẻo vang lên, rạp hát ồn ào náo động lập tức yên tĩnh lại.
Vở kịch bắt đầu rồi!
Lúc tiếng trống nhạc vang lên, trên sân khấu có hai người chậm rãi bước ra, một là tăng nhân chùa Phổ Cứu.
Một người khác mặc áo dài màu trắng, đầu đội mũ nhỏ, anh khí bừng bừng, là nhân vật chính của vở kịch này... Trương Sinh.
“Sao lại là Tây Sương Ký?” Tiểu Bùi gia nhỏ giọng nói thầm.
Đoạn tình của thư sinh nghèo và đại tiểu thư, hắn đã xem đến chán rồi, sao lại không diễn đoạn tình của thư sinh anh tuấn và cô nương nghèo chứ?
Hắn liếc trộm Yến Tam Hợp, như thế mới ứng cảnh chứ.
Tạ Tri Phi cũng không thích xem vở kịch này.
Trong nhà mời gánh hát, nếu diễn võ hắn còn có thể xem thêm vài lần.
Yến Tam Hợp lại càng cảm thấy kỳ quái.
Tây sương ký là diễn cho các đại cô nương, tiểu tức phụ xem, trong rạp hát này đều là nam nhân, rõ ràng không thích hợp.
“Hai vị?” Tiểu Bùi gia thấp giọng hỏi: “Lục Thời định hát vở kịch nào cho chúng ta thế?”
Tạ Tri Phi nhíu mày: “Bất kể là cái gì thì cũng phải xem tiếp, lúc này chúng ta không chọn được.”
Vừa dứt lời, trên cổ tay có thêm một bàn tay.
“Tạ Tri Phi.” Giọng Yến Tam Hợp hơi run.
Tạ Tri Phi nhìn cô chằm chằm, không hiểu gì nhưng cũng căng thẳng theo: “Sao vậy?”
“Ngươi véo ta một cái, dùng sức véo.”
Sao ta nỡ!
Tạ Tri Phi cầm ngược tay cô, tát vào mặt mình một cái.
“Bốp!”
Lòng bàn tay tuyến đến sự đau đớn, Yến Tam Hợp cảm thấy toàn bộ thế giới đều dừng lại.
Trên sân khấu... Thư Sinh nhìn vào chiếc cổng vòm, cao giọng nói: “Ai a, bên kia vườn thật lớn, không biết là nơi nào, ta càng tùy hỷ tùy hỷ.”
Tiểu hòa thượng vội ngăn lại: “Tiên sinh mời dừng bước, bên kia không đi được.”
Thư Sinh không hiểu: “Tại sao?”
Tiểu hòa thượng nói: “Trong này có phu nhân Thôi tướng quốc quá cố và Oanh Oanh tiểu thư...”
Thư Sinh cúi đầu như có điều suy nghĩ, sau đó xoay người.
Đúng lúc này, trong vườn truyền đến tiếng gọi như chim oanh: Hồng nương, mở cửa ra nào.
Tiếng gọi này đến đột ngột như thế, lại là tự nhiên như thế.
Thư Sinh ngẩng mặt lên.
Khuôn mặt kia hoàn toàn hiện ra dưới ánh đèn, trong ánh mắt hiện ra sư hoảng loạn, tựa như đang nói: Làm sao bây giờ? Ta có nên trốn không?
Mà Yến Tam Hợp ngồi trong phòng “Cúc”, ánh mắt cũng kinh hoảng như thế.
“Tạ Tri Phi, Bùi Minh Đình, các ngươi xem, các ngươi xem, thư sinh kia, thư sinh kia... “
“Thư Sinh làm sao?”
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu gần như đồng thời chuyển ánh mắt đến gương mặt Thư Sinh.