“Sao có thể như vậy chứ?” Lý Bất Ngôn nghe xong cảm thán: “Thật không thể tưởng tượng nổi.”
Quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Yến Tam Hợp cực kỳ tỉnh táo: “Người như Viên thị, vì sao Lục gia không dứt khoát đuổi người đi?
Lý Bất Ngôn nghĩ đúng: “Giữ trong nhà đợi tết à!”
Hàn Hú lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Chuyện xảy ra khác thường tất có uẩn khúc.
Yến Tam Hợp: “Hàn Bảo chủ, ngươi nói tiếp đi.”
“Lục Thời ở trong Lục thị tộc mặc dù đứng hàng thứ bảy, nhưng không ai thật sự coi hắn là thiếu gia, đều mắng hắn là con hoang, Lục Thời nghe nói từ nhỏ đã không giống với những đứa trẻ khác.”
Yến Tam Hợp: “Không giống chỗ nào?”
Hàn Hú: “Nói đứa nhỏ này trên người có tà tính, toàn thân đều là gai, giống như một con sói hoang.”
Yến Tam Hợp: “Ý là sao?”
“Người nhà họ Lục tuy rằng tách ra, nhưng vẫn ở trong một căn nhà, Lục Thời bởi vì là con hoang nên nghe nói từ nhỏ đã bị người khác ức hiếp. Những đứa nhỏ khác bị ăn hiếp thì sẽ khóc lóc về nhà tìm nương, hắn thì không như thế, hắn có hai loại phản ứng.”
“Hai loại nào?”
“Hoặc là không rên một tiếng mặc cho người khác ức hiếp, người khác có đái tiểu trên đầu thì hắn vẫn sẽ nhịn được; hoặc là đánh người đó đến chết.”
Hàn Hú: “Nghe nói, tứ gia Lục gia suýt nữa bị hắn đánh chết.”
“Hoặc là nhẫn, hoặc là tàn nhẫn!” Lý Bất Ngôn vỗ đùi: “Tên nhóc này từ nhỏ đã là nhân vật ghê gớm rồi.”
“Ngoại trừ tà tính, trên người Lục Thời còn có một chỗ khác người.” Hàn Hú: “Đứa nhỏ khác ba tuổi còn còn rỏ nước mũi, mặc quần thủng đít chơi bùn khắp nơi, nó ba tuổi đã bắt đầu đọc sách biết chữ, không có ai dạy nó, nó đã tự mình học.”
“Ba tuổi thì bà đây thật tức chết.” Lý Bất Ngôn nhỏ giọng nói thầm: “Thần đồng thật khiến người ta tức chết.”
Hàn Hú nhìn cô một cái: “Hôm nay Lý cô nương nói nhiều quá phải không?”
Lý Bất Ngôn nhìn hắn một cái: “Không có ta nói đùa, thì giọng nói êm đêm không sáng của Hàn bảo chủ dễ khiến cho người ta buồn ngủ.”
Hàn Hú nghe xong cũng không giận, lại nói: “Có sách đọc thì người này có thể không khóc không nháo, đến cơm cũng không cần ăn; không có sách đọc, hắn có thể gào thét ba ngày ba đêm với ngươi.”
Viên thị sợ đứa con trai này, nên trăm phương ngàn kế tìm sách từ bên ngoài về, Lục Thời lớn lên mười ba mười bốn tuổi, thì vào trường tư thục Lục thị đọc sách.”
Yến Tam Hợp: “Một đứa con riêng lai lịch không rõ, theo lý không có tư cách vào tư thục.”
“Nghe nói là nương hắn đến chỗ tộc trưởng náo loạn, nương hắn và tộc trưởng từng ngủ với nhau vài lần, trên người tộc trưởng có mấy nốt ruồi, nương hắn đều biết rõ.”
Hàn Hú: “Tộc trưởng sợ chuyện này lộ ra, không thể không đồng ý.”
Lý Bất Ngôn: “Nói như vậy, Viên thị này cũng nhìn xa trông rộng đấy.”
“Cũng không phải, nghe nói nàng đưa nhi tử đến tư thục, là nghe một vị thầy bói nói.” Hàn Hú: “Thầy bói nói con trai bà tương lai là một đại nhân vật khó lường, có thể để cho bà ta hưởng vinh hoa phú quý vô tận.”
“Thầy bói nào mà nói chuẩn phết!”
“Sao? Lý cô nương cũng muốn tìm người bói sao?” Lý Bất Ngôn nhún vai: “Không phải tính cho ta, mà tính cho Hàn Bảo chủ, khi nào mới có thể cưới thê, sinh một tên nhóc mập mạp nối dõi tông đường.”
Đồng tử Hàn Hú hơi co rút lại: “Lý Bất Ngôn?”
Lý Bất Ngôn cười híp mắt: “Ta ở đây nè?”
“Hai người có muốn ra ngoài đánh một trận không?” Yến Tam Hợp trầm mặt: “Bất Ngôn, bây giờ nói lời này có thích hợp không?”
“Ta không phải đang đau lòng cho hắn sao.” Lý Bất Ngôn nhìn sắc mặt Yến Tam Hợp, tự tìm bậc thang cho mình: “Quên đi, quả thật không thích hợp, ta vẫn là câm miệng đi.”
Hàn Hú nhìn cô kinh ngạc, trong mắt hiện ra ý cười.
“Vừa vào trường tư thục, sự thông minh của Lục Thời lập tức lộ ra, đến cả thầy giáo cũng nói, đứa nhỏ này nếu như bồi dưỡng cho tốt thì tương lai chắc chắn là tiến sĩ. Nhưng Lục gia làm sao có thể bồi dưỡng hắn, không giết chết hắn đã may lắm rồi.”
Yến Tam Hợp ngón tay xoa một vòng quanh chung trà: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó Lục Thời đã đi kinh thành.”
“Đi lúc mấy tuổi?”
“Nghe nói là mười sáu.”
“Vậy hắn cũng chỉ học ở tư thục hai ba năm.”
“Hẳn là vậy.”
“Ai đưa hắn đi?”
“Không có ai đưa cả, hắn trộm tiền riêng của nương hắn, tự trốn đi, khiến nương hắn rất tức giận, nghe nói mắng trọn vẹn ba ngày ba đêm, suýt nữa mắng đến tắt thở.”
Lời này khiến Yến Tam Hợp và Lý Bất Ngôn nghe mà nổi da gà.
Không thể không nói, Lục Thời này đúng là một người tàn nhẫn!
Hàn Hú: “Lục Thời vào kinh thành thì không về nữa, cho đến khi chuyện nương hắn ngoại tình.”
Yến Tam Hợp thầm khẽ động: “Chuyện nương hắn ngoại tình là thật sao?”
“Là thật, với hậu sinh trẻ tuổi nhặt đá ở Lục gia.”
“Hậu sinh trẻ tuổi?”
“Không sai, hậu sinh mới mười tám. Hai người quen nhau một thời gian, còn nói muốn tìm cơ hội cướp một khoản bạc của Lục gia, sau đó bỏ trốn.”
Hàn Hú: “Nhà họ Lục vốn không có ý làm lớn chuyện, nhưng nghe nói bà ta muốn cướp của nhà họ Lục, mới tố cáo tới nha môn.”
Yến Tam Hợp: “Kết cục của Viên thị thì sao?”
Hàn Hú: “Bị ném xuống nước.”
Yến Tam Hợp: “Con bà ta thì sao?”
Hàn Hú: “Vẫn còn trong bụng bà.”
“Một xác hai mạng?” Yến Tam Hợp sởn gai ốc: “Vậy hậu sinh thì sao?”
“Bị đánh gãy hai chân, sau đó cũng không biết đi đâu. Đúng rồi...” Hàn Hú khẽ lắc đầu.
“Trước khi Viên thị chết đuối, kêu la bảo người Lục gia cẩn thận một chút, con trai của nàng tương lai làm đại quan, chắc chắn sẽ báo thù cho nàng; còn nói mình ngủ với nhiều nam nhân như vậy, sống đủ vốn rồi!”
Yến Tam Hợp hô hấp trì trệ.
Nói thật, cô nghe Đường Kiến Khê tán gẫu về việc mẹ Lục Thời bị bắt ngoại tình, ảnh hưởng đến khoa cử của hắn, trong đầu thật ra có rất nhiều ý nghĩ nảy ra.
Có phải là do thê tử Lục gia bày ra hay không?
Có phải là ghen tị đứa con thứ xuất chúng?
Nương ruột Lục Thời có phải oan uổng hay không?
Kết quả, tất cả đều không phải.
Một nữ tử vì sao lại chẳng biết xấu hổ như thế?
Theo lý thì không nên chớ!
Lúc Yến Tam Hợp lâm vào suy nghĩ sâu xa, thì ánh sáng cuối cùng của ngày thu rơi xuống, Lý Bất Ngôn đứng dậy cầm đèn, thuận tiện đổi trà lạnh thành trà nóng.
Ọt ọt!
Ọt ọt!
Lý Bất Ngôn lắc đầu: “Ngươi chưa ăn cơm à?”
Hàn Hú: “Chưa ăn cơm trưa.”
“Sao không nói sớm!” Lý Bất Ngôn đặt chung trà trước mặt Hàn Hú: “Hay là ăn cơm trước đi.”
“Muốn được ăn bát mì của cô nương, không biết có vinh hạnh này hay không?”
Lý Bất Ngôn trừng hắn một cái, đóng cửa rời đi, ngoài cửa còn truyền đến tiếng bất mãn của nàng: “Sống không chân thật chút nào.”
Một hồi lâu, Hàn Hú mới thu ánh mắt lại, nhìn Yến Tam Hơp: “Có đôi khi, ta rất hâm mộ nàng.”
Trong đầu Yến Tam Hợp bây giờ đều là chuyện của Lục Thời, thuận miệng hỏi: “Hâm mộ gì nàng?”
“Có thể ở bên cạnh cô nương, sớm chiều ở chung.” Hàn Hú khe khẽ thở dài: “Nếu như không phải trên người ta có gánh nặng thì ta cũng muốn ở bên cạnh cô nương, làm hạ nhân, có thể nói chuyện không kiêng nể gì.”
Yến Tam Hợp lúc này mới chuyển sự chú ý đến nam tử trước mặt.