Nữ tử cao môn danh giá, bị bắt nạt, nhốt trong phòng củi, bị bỏ đói ba đêm, sau khi ra ngoài sốt cao suốt một đêm.
Những lời thốt ra sau khi rơi vào hoàn cảnh này, chắc chắn là xuất phát từ tận đáy lòng.
Sống đến trời trong trăng sáng - lời này có nghĩa là gì?
Nghĩa là trời không trong, trăng không sáng;
Có nghĩa là vụ án của Đường gia trong mắt nàng có uẩn khúc;
Có nghĩa là nàng không liều mạng tìm đường chết, nhẫn nhục ở giáo phường ti chính là đợi ngày vụ án Đường gia được đưa ra ánh sáng.
Vậy thì, ai có đủ bản lĩnh đưa vụ án Đường gia ra ngoài ánh sáng?
Tiền Thái tử!
Nói cách khác, nàng đang đợi vị tiền Thái tử ngồi lên vị trí cao.
Ở một góc độ khác, có lẽ, hoặc là, có khả năng vụ án gian lận khoa thi xuân của Đường Chi Lệnh... có ẩn tình.
Quay đi quay lại, cuối cùng vẫn phải liên quan đến vụ án của Đường Chi Lệnh, sắc mặt Tam gia có thể không nghiêm trọng được sao?
Yến Tam Hợp nhìn bà, không nói gì nhiều, bình tĩnh hỏi: “Quế Hoa, vì thế nên Thệ Thủy đã hoàn toàn lột xác sao?”
“Lại bị cô nương đoán trúng rồi.”
Thệ Thủy kể từ sau đêm hôm đó đột nhiên biến thành một người khác, không còn nhẫn nhịn nữa.
Hạ Ngọc tát nàng một cái, nàng tát lại một cái; Hạ Ngọc vu cáo nàng, nàng lớn tiếng vạch trần ngay tại trận; Hạ Ngọc đưa giày chật cho nàng, nàng ném luôn giày vào mặt ả.
Người đời đều hèn mọn, sợ mạnh hiếp yếu.
Sau vài lần, Hạ Ngọc không những không giành được ưu thế mà còn mất hết mặt mũi, dần dần kiềm chế hơn nhiều.
Ngoài việc ăn miếng trả miếng, nàng còn thu lại sự xa cách cao ngạo trước đây, dần dần hòa đồng và các tiểu nương tử khác.
Các tiểu nương tử cũng tự biết đối xử nặng nhẹ.
Phía sau Thệ Thủy dù sao vẫn còn có một Thái tử đương triều, còn phía sau Hạ Ngọc có gì, chả có cái rắm gì.
“Ngày tranh hoa khôi, cho dù không có bài thơ của Thệ Thủy, thì với nét bút Sấu Kim kia thôi thì Hạ Ngọc đã chẳng phải là đối thủ của nàng rồi.”
Quế Hoa giật giật mí mắt: “Ả làm thơ quá tệ, tệ đến mức đám thư sinh đều la ó, đáng đời!”
Yến Tam Hợp cẩn thận thăm dò: “Ta biết ngày đó có một thư sinh được vào phòng thủy tạ cùng với Thệ Thủy tên Tuế Hàn Tam Hữu, Quế Hoa, ngươi có biết vị Tuế Hàn Tam Hữu đó là người như thế nào không?”
“Ta biết.” Quế Hoa: “Người đó là học trò của phụ thân nàng, bọn họ đêm đó không làm gì mà chỉ nói chuyện suốt đêm, vết máu đỏ đó là do thư sinh cắn ngón tay ấn lên.”
Yến Tam Hợp hỏi tiếp: “Sao bà biết được?”
“Ba tháng trước khi tham gia tuyển hoa khôi, quản sự của giáo phường ti yêu cầu ta phải canh giữ gian ngoài phòng thủy tạ vào đêm đó, động tĩnh gì ta cũng nghe được rõ ràng.
Thì ra là vậy.
Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn Đường Chi Vị trên bầu trời đêm tối đen, cuộc gặp gỡ tối nay giữa ta và Quế Hoa, có phải là nàng đã bí mật dẫn đường cho ta tìm thấy bà ấy hay không?
“Vị thư sinh đó tên là gì?”
“Ta chỉ biết hắn họ Chư, bọn ta hay gội hắn Chư công tử.”
“Chư?”
Yến Tam Hợp nghiêng mặt, nói với người phía sau: “Cái tên này rất hiếm gặp!”
“Quả thực rất hiếm.” Tạ Tri Phi âm thầm liếc Chu Thanh.
Có được cái họ, là học trò của Đường Chi Lệnh, tự xưng Tuế Hàn Tam Hữu, phạm vi đã thu hẹp hơn nhiều, tìm kiếm cũng dễ dàng hơn.
“Chư công tử có hay đến giáo phường ti không?”
“Không hay đến, hai ba tháng mới đến một lần.”
“Đến mấy năm?”
“Khoảng ba bốn năm.”
“Ba bốn năm sau thì không đến nữa sao?”
Quế Hoa ngẫm nghĩ: “Cũng vẫn đến, sinh nhật Thệ Thủy hàng năm đều đến.”
Yến Tam Hợp: “Nàng sinh nhật vào khi nào?”
Quế Hoa: “Ngày hai tháng hai.”
Ngày hai tháng hai, rồng ngẩng đầu.*
*Rồng ngẩng đầu (mùng hai tháng hai âm lịch), còn được gọi là lễ canh tác vụ xuân, lễ nông nghiệp, lễ Thanh Long, lễ Xuân Long v. v., là lễ hội truyền thống dân gian Trung Quốc, “rồng” là chỉ tinh tượng Thương Long Thất Túc phương Đông trong 28 túc, mỗi khi đến đầu tháng Mão giữa xuân, “sao Long Giác” lại bắt đầu mọc lên từ đường chân trời phương Đông, cho nên gọi là “Long Ngẩng đầu“.
Sinh nhật Thệ Thủy hóa ra lại là một ngày tốt lành như vậy.
Yến Tam Hợp chợt thấy thổn thức: “Ngoài Chư công tử ra thì còn có ai hay đến nữa không?”
“Không có.” Sắc mặt Quế Hoa chợt dừng lại, dường như đột nhiên nghĩ ra gì đó: “Không đúng, sau này còn có một vị Đường gia.”
Yến Tam Hợp: “Đường gia là người như thế nào?”
Quế Hoa: “Có vẻ cũng là học trò của phụ thân Thệ Thủy, có lần ta nghe thấy Thệ Thủy gọi một tiếng tiểu sư huynh.”
Nhà họ Đường?
Đường thiếu gia?
Cái họ cùng giống nhau.
Vị Đường gia này ngoài là học trò của Đường Chi Lệnh ra, thì không biết có mỗi liên quan nào khác đến nhà họ Đường hay không.
Yến Tam Hợp: “Đường gia lúc đến thường sẽ làm gì?”
Quế Hoa: “Cũng giống Chu công tử, chỉ ngồi uống trà, nói chuyện.”
Yến Tam Hợp: “Bọn họ thường nói chuyện gì?”
Quế Hoa đưa tay gãi gãi mặt: “Cô nương, nếu ta nói ta chẳng họ nói chuyện gì thì ngươi có tin không?”
Yến Tam Hợp không chút do dự gật đầu: “Tin!”
“Ta thật sự không hiểu!” Quế Hoa nhớ lại: “Thệ Thủy cũng không cho ta biết, mỗi lần bọn họ đến nàng đều bảo ta đi chỗ khác, có lần ta nhịn không được hỏi nàng, chúng ta quan hệ thân thiết như vậy, sao ngươi vẫn không tin ta?”
“Thệ Thủy không phải không tin bà, mà là không muốn bà biết quá nhiều, sợ liên lụy đến bà.”
“Cô nương, sao chuyện gì ngươi cũng biết thế?”
Hốc mắt Quế Hoa đỏ lên, kinh ngạc nói: “Nàng cũng nói như vậy với ta, ban đầu ta vẫn không tin, còn giận dỗi nàng mấy ngày, vài ngày sau ta mới hiểu ra là mình thật quá ngu ngốc!”
Không phải bà ngốc, mà từ nhỏ đã sinh sống ở giáo phường ti, nào có chút lòng phòng bị với thời cuộc.
Chu công tử, Đường gia đều là học trò của Đường Chi Lệnh, quá nửa là về phe Thái tử, bọn họ đến giáo phường ti thăm tiểu sư muội thì chắc chắn sẽ mang tin tức từ bên ngoài tới.
Thái tử thế nào, thời cuộc ra sao, thời gian một đêm đủ để Thệ Thủy hiểu được tình hình bên ngoài.
Người sống trong vũng bùn không đáng sợ, đáng sợ là không có ngày ngóc đầu lên được, sự xuất hiện của hai người Chu, Đường, có lẽ chính là động lực và dũng khí giúp Thệ Thủy có hy vọng chờ ngày trời trong trăng sáng.
Dũng khí này chính là thứ mà Thệ Thủy cần, cũng là điều bọn họ muốn khích lệ Thệ Thủy tiếp tục sống, dốc lòng giành tặng cho nàng.
Sợi tơ lòng trong Yến Tam Hợp khẽ rung động: “Quế Hoa, sau khi Thệ Thủy làm hoa khôi, có bao giờ phải chịu ấm ức từ khách chưa?”
Quế Hoa còn chưa từng nghĩ đến điều đó, dứt khoát nói: “Chưa từng.”
Lần này, tiểu Bùi gia nhịn không được xen vào: “Quế Hoa, giáo phường ti làm gì có tiểu nương tử nào chưa từng bị ức hiếp, ngươi có nhớ nhầm hay không?”
Tạ Tri Phi cười gằn một tiếng: “Cho dù là hoa khôi, cũng chỉ có thời gian đỉnh cao ba năm, không còn nổi tiếng nữa, làm gì có ai coi trọng nàng.”
Sắc mặt Quế Hoa khẽ thay đổi: “Ta không nói dối, nàng, nàng không bị ức hiếp, người như nàng, ai dám bắt nạt?”
Tạ Tri Phi: “Không hề làm khó dễ một chút gì sao?”
Quế Hoa chớp mắt: “Khách nàng tiếp đều là người đọc sách, người đọc sách đều là người nhã nhặn, sẽ không làm khó người khác.”
“Đúng, sẽ không làm khó nàng.”
Yến Tam Hợp vỗ nhẹ vào tay Quế Hoa, nói đầy ẩn ý: “Nàng là một người tốt, đến Phật Tổ cũng bảo vệ nàng.”
Vừa dứt lời, đồng tử của hai người phía sau gần như đồng thời co rút lại.
Ở chốn phong nguyệt, sự phù hộ của Phật Tổ chẳng có ích gì, nỗi khổ phải chịu, ức hiếp phải chịu đều không ít.
Trong suốt chín năm tiếp khách ở giáo phường ti, nhưng khách đến lại chẳng hề làm khó...
Người che chở nàng không phải Phật Tổ, mà là một bàn tay vô hình.