“Không được, tuyệt đối không được, một khi ta đã say sẽ không kiềm chế được bản thân, dễ làm ra việc xấu lắm.”
“Đại nhân ngài đó.”
Hạ ma ma cười đến nghiêng ngả, ngực phập phồng nói: “Giáo phường ti của chúng ta là nơi để làm chuyện xấu mà.”
Tạ Tri Phi cười: “Ma ma mau nói, phải dùng cách xấu nào?”
“Ai da...”
Hạ ma ma dỗi yêu một tiếng, kiễng chân lên thì thầm vào tai Tạ Tri Phi...
Nam nữ đầu chạm đầu, vai kề vai, Yến Tam Hợp chợt cảm thấy lỗ tai mình nóng bừng bừng.
Trong lòng không khỏi thở dài, trên đời này còn người phụ nữ nào mà Tạ tam gia không xử được không?
Đang nói chuyện, mọi người đi đến một gian phòng bao hết sức trang nhã trên lầu hai, trong phòng có hai thiếu niên anh tuấn đứng ở hai bên.
Thiếu niên nước da trắng trẻo, khuôn mặt thanh tú, dáng người dong dỏng, thấy có khách đến, một người bưng trà, một người dâng khăn nóng, hết sức đon đả.
Hạ ma ma cười nói: “Hai vị đại nhân ít tới, ta gọi hai tiểu nương tử Phương Linh, Phương Phi hầu hạ hai vị, được không?”
Tạ Tri Phi nheo đôi mắt hoa đào: “Ta không cần biết Phương Linh, Phương Phi nào, ma ma không đến, rượu này bổn đại nhân không uống.”
Rõ ràng là nói dối nhưng Hạ ma ma nghe xong cảm thấy rất dễ chịu.
“Tạ đại nhân là người hào sảng, người hào sảng uống cũng hào sảng. Rượu ủ Trúc Diệp Thanh có được không?”
Tạ Tri Phi vừa nghe thấy Trúc Diệp Thanh, cười nói: “Ma ma lo tiết kiệm bạc giúp ta hay sao?”
Khăn tay thêu lần này của Hạ ma ma ném thẳng vào mặt Tạ Tri Phi: “Đúng thế, đại nhân không giữ được bạc thì ma ma cầm hộ đại nhân.”
Lý Bất Ngôn mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng.
Hạ ma ma ngay từ đầu đã lén nhìn Yến Tam Hợp, cái liếc mắt này, chứng tỏ đã nhận ra.
Lý Bất Ngôn thì thầm vào tai Yến Tam Hợp vài câu, Yến Tam Hợp ngước mắt lên, hỏi Tạ Tri Phi: “Bà ta sẽ không vạch trần chứ?”
Tạ Tri Phi thản nhiên nói: “Ai thắng nổi tiền bạc chứ.”
Yến Tam Hợp hỏi tiếp: “Trúc Diệp Thanh là cái thứ gì vậy?”
“Tiệc rượu của giáo phường ti dựa theo nồng độ rượu để phân cao thấp.”
Tạ Tri Phi một bên vừa để người ta lau ngón tay, một bên kiên nhẫn giải thích: “Tiệc rượu phẩm cấp thấp nhất ở đây là Hoàng tửu, mười lượng một bàn, Trúc Diệp Thanh là hạng ba, một trăm lượng một bàn.”
Yến Tam Hợp: “Cao cấp nhất là gì?”
“Cao cấp nhất là Cống Tửu, còn gọi là Xuân Tửu, năm trăm lượng một bàn.”
Tạ Tri Phi dùng ngón tay nâng cằm thiếu niên lên, vẻ mặt bỡn cợt nói: “Cưng à, bổn đại nhân nói có đúng không?”
Chàng trai mặt đỏ lên, giọng điệu còn mềm hơn cả giọng nữ tử: “Đại nhân nói rất đúng.”
Nói xong, ánh mắt như móc câu, nũng nịu liếc nhìn Tạ Tri Phi, rồi khẽ dịu dàng cúi đầu xuống.
“Đáng tiếc, ta và Bùi đại nhân đều không mê nam tử, nếu không hôm nay sẽ chiều chuộng các ngươi tới bến.”
Tạ Tri Phi thu tay lại: “Chu Thanh?”
Chu Thanh lấy trong ngực ra ít bạc, đặt vào tay mỗi người một ít: “Các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.”
“Vâng!”
Hai thiếu niên xinh đẹp cầm bạc, vui vẻ rời đi.
Cửa vừa đóng, “hộ vệ” Lý Bất Ngôn vội hỏi: “Tam gia, bọn hắn có phải là kỹ nam trong truyền thuyết không?”
Tạ Tri Phi gật đầu: “Mỗi phòng đều có hai người, khách có vừa miệng, có đánh giá tốt hay không đều phụ thuộc vào việc phục vụ của họ.”
Lý Bất Ngôn hoàn toàn dại ra: “Thật là quá chu đáo.”
“Thế mà đã gọi là chu đáo hả?”
Bùi Tiếu quạt phành phạch: “Đây mới chỉ là bắt đầu thôi á”
Đến đâu rồi không biết, phải làm việc chính trước đã, Yến Tam Hợp đập tay lên bàn.
Lý Bất Ngôn, Chu Thanh, Hoàng Kỳ rất nhanh ngồi xuống xung quanh.
“Tam gia phụ trách Hạ ma ma, người này khoảng bốn mươi tuổi, ít nhiều cũng sẽ biết chút chuyện của Tĩnh Trần.”
Yến Tam Hợp: “Lý Bất Ngôn và Chu Thanh ra ngoài xem xét, Hoàng Kỳ ở lại.”
Hoàng Kỳ bĩu môi, nhìn Yến Tam Hợp với ánh mắt oán giận “dựa vào đâu mà ta phải ở lại”: “Ta đã từng tới nơi này, thông thuộc đường nhất.”
Chu Thanh: “Yến cô nương, Hoàng Kỳ nói đúng, để ta ở lại.”
“Được.”
Yến Tam Hợp nhìn Hoàng Kỳ: “Cẩn thận một chút.”
“Cô nương yên tâm.”
Hoàng Kỳ liếc nhìn Lý Bất Ngôn, hai người một trước một sau rời khỏi phòng bao.
Yến Tam Hợp nhìn sang Tạ Tri Phi, hỏi: “Tam gia, kết cục của các nữ tử giáo phường ti có những loại nào?”
“Một loại giống như Tĩnh Trần, đã được chuộc ra; một loại giống Hạ ma ma, tuổi cao sắc tàn, dưới trướng quản lý bảy tám quan kỹ, ở lại giáo phường ty đến khi già, đây đều được coi là tốt số.”
Tạ Tri Phi: “Người bạc mệnh, có người mắc bệnh truyền nhiễm mà chết, có người không chịu được nhục nhã mà tự tử; còn có...”
“Còn gì nữa?”
“Bị đưa đến trong quân doanh, làm quân kỹ.”
Làm quân kỹ là một sự dày vò, sự tra tấn và sỉ nhục vô cùng tận, trừ khi là chết, nếu không thì mãi mãi chẳng thấy ánh mặt trời.
Yến Tam Hợp đè nén cảm giác khó chịu trong lòng: “Có thể nói, số của nàng vẫn tốt.”
“Vẫn còn tốt.” Tạ Tri Phi: “Muốn chuộc thân ở giáo phường ty cũng không dễ, không phải cứ bỏ một đống bạc ra là xong.”
Yến Tam Hợp: “Ý ngươi là sao?”
Tạ Tri Phi: “Thân phận của các nữ quyến tội thần rất đặc biệt, mỗi người đều đã bị ghị lại tên trong danh sách, muốn chuộc thân một là phải xem giáo phường ti có muốn thả người hay không, hai là phải xem người lương thiện có dám nhận người này hay không.”
Yến Tam Hợp: “Với thân phận và tội danh của gia đình nàng ta, giáo phường ti sẽ thả người sao?”
Tạ Tri Phi: “Thường là không.”
Yến Tam Hợp nghĩ đến người tên “Lý Tam” kia, khẳng định một câu: “Việc chuộc thân của nàng ta có vấn đề.”
Tạ Tri Phi nhìn đôi mắt đen trong suốt của Yến Tam Hợp, không khỏi nhẹ giọng, nói: “Chắc chắn có vấn đề, chúng ta phải điều tra cho kỹ.”
Không biết do giọng nói của người này quá mềm mại hay do hương phấn ở trong phòng, Yến Tam Hợp cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Đúng lúc này, một người phục vụ bưng đồ uống và thức ăn vào, Yến Tam Hợp đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ dạo gần đây không biết làm sao, mỗi lần nhìn thấy người này tim đều đập rất nhanh.
Một lát sau, Hạ ma ma mới quay lại, theo sau còn dẫn hai nữ tử cực kỳ trẻ trung và xinh đẹp.
Một người trong số đó ôm đàn tỳ bà, ánh mắt ngượng ngùng, chứng tỏ vừa mới tiếp khách không lâu.
Phương Lệnh ôm đàn tỳ bà tiến lên một bước: “Hai vị đại nhân muốn nghe khúc gì ạ?”
“Khúc nào cũng được.”
Tạ Tri Phi chỉ chỗ ngồi cạnh mình:“Ma ma, qua đây ngồi.”
Hạ ma ma sửng sốt thấy rõ.
Nam nhân trên đời này đều có mới nới cũ, ghét già yêu trẻ.
Đừng có thấy mồm miệng bọn hắn lúc nào cũng gọi ma ma ngọt xớt, các tiểu nương tử trẻ trung vừa bước vào, làm gì còn ai nhìn bà một cái nữa, đều trách bà đã già rồi.
“Qua đây ngồi đi, còn ngây ra đó làm gì?”
Khóe miệng Hạ ma ma nhếch lên, cười phóng đãng: “Thật đúng là oan gia của ta, một khắc cũng không chờ được, đáng phạt một ly.”