Trong ngõ nhỏ không có một bóng người, vài tia chớp chiếu sáng con đường lát đá xanh phía trước, cũng chiếu sáng cây khô phía xa xa kia.
Tiểu Hữu, là nhũ danh của muội muội, cái tên này là do cha đặt.
Cha thường nói con người sống trên đời, chẳng qua chỉ là một trái một phải, một trước một sau, một tiến một lui, một buồn một vui.
Hắn còn thường nói, hắn có một trai một gái, gom góp thành một chữ tốt, cuộc đời này không có gì tiếc nuối, điều tiếc nuối duy nhất là, tương lai Tiểu Hữu phải lập gia đình.
Lúc cha nói lời này, nương nghe không nổi lặng lẽ trở về sương phòng, chỉ để lại hắn và Tiểu Hữu ở cạnh cha.
Cha ở Trịnh gia chính là một phế vật, căn bản không được ai coi trọng, viện Hải Đường nơi bọn họ ở, giống như lãnh cung, quanh năm suốt tháng cũng không thấy có người đến.
“Cha, ai nói Tiểu Hữu muốn lập gia đình?” Tiểu nha đầu cực kỳ già dặn nói: “Con đã quan sát rồi, mấy người tới lui chẳng ai bằng được cha, đến ca ca con cũng không bằng.”
Hắn ở bên cạnh sốt ruột đến giậm chân, thầm nghĩ tổ tông à, ngươi cứ nói mấy từ quan sát người tới kẻ lui, không sợ giấu không được chuyện chúng ta trèo cây hả?
“Cha, hôm nay con vẽ một bức tranh, cha nhìn xem có đẹp không?”
Tiểu nha đầu cực kỳ biết chuyển hướng đề tài, chủ động hiến bảo, ví như lấy ra một bức tranh, trên tranh là hắn đang múa đao, chỉ lác đác vài nét bút đã làm lộ ra sự lười biến giấu trong xương của hắn ra.
Cha vừa nhìn, mặt đã trầm xuống.
Hắn nhanh chóng ngoan ngoãn đi ra ngoài viện, cầm lấy đại đao ở góc tường, bù lại sự lười biếng ban ngày.
Vừa múa, vừa mắng tiểu nha đầu kia té tát, trong lòng tự nhủ nếu cùng nó trèo cây nữa thì hắn là chó con.
Chó con đi theo ra ngoài ngồi ở ngưỡng cửa, hai tay nâng cằm, miệng lẩm bẩm.
“Ca, viện Hải Đường chúng ta phải nhờ huynh rồi.”
“Không đúng, cũng phải nhờ muội nữa. Dưới sự đốc thúc của ta, huynh chắc chắc có thể trở thành đại tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã...”
“Ca, ca luyện cho tốt đi, nếu không, áp lực của muội lớn lắm...”
Ngươi còn áp lực lớn?
Trong lòng hắn nghĩ mau đi tìm nhà chồng cho nha đầu này đi, sớm gả ra ngoài một chút, không thể nát trong tay, hỏng trong nồi được.
Ký ức dừng lại.
Tạ Tri Phi nhìn gốc cây khô xa xa, đột nhiên chạy như bay tới, chân vừa nhón mấy cái trên vách tường, người đã nhảy lên đầu tường.
Gió, mạnh hơn;
Mưa, càng lớn hơn.
Hạt mưa nặng nề rơi lên đâu khiến hắn choáng váng mệt mỏi, Tạ Tri Phi thả người nhảy lên cây, lại men theo cây leo xuống, đáp vào trong viện.
Vẫn là vách tường đổ nát.
Vẫn là một vùng hỗn loạn.
Tạ Tri Phi lau nước trên mặt, mờ mịt nhìn mọi thứ trước mắt, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Thi thể Trịnh gia không thiếu mất người nào, cũng không có thêm người nào, lẽ nào nàng cũng giống hắn, hồn phách rơi vào trong thân thể một người khác ư?
Không đúng!
Nếu là như vậy thì tại sao nàng lại lạnh nhạt với chuyện của Trịnh gia như thế, hoàn toàn giống như một người xa lạ không liên quan?
Nỗi đau đớn thống hận khắc cốt ghi tâm như thế, sao nàng có thể quên!
Hoặc là... nàng vốn không chết.
Vậy thì, là ai đã cứu nàng?
Thi thể vốn thuộc về Trịnh Hoài Hữu kia là của ai?
Sao nàng có thể sống sót được?
Tại sao nàng lại quên chuyện trước kia?
Một cô nương như nàng sao lại hóa niệm giải ma cho người chết?
Ai dạy nàng điều đó?
Trên khuôn mặt không chút huyết sắc của Tạ Tri Phi là đôi mắt buồn rầu thê lương, hắn chỉ cầu xin bóng đêm vô biên vô tận có thể cho một chút ánh mặt trời, để hắn mau mau thấy rõ đám sương mù này.
Nhưng mà, không chỉ không có ánh mặt trời, mà cơn mưa còn khiến cho mắt hắn không mở ra nổi.
“Ha ha ha ha ha...”
Hắn đột nhiên cười lớn, lớp mặt nạ chín năm dán trên mặt Tạ tam gia chậm rãi nứt ra, mơ hồ lộ ra sự vui sướng và điên cuồng.
Mặc kệ bên trong đám sương mù này là cái gì, dù sao cũng không phải chỉ có một cô hồn dã quỷ là hắn nữa rồi.
Hoài Hữu tới rồi.
Nàng là muội muội hắn.
Nàng còn sống.
Hóa ra muội ấy lớn lên có dáng vẻ như thế.
Thật xinh đẹp.
Đang cười thì nước mắt chợt rơi xuống.
Khó trách lần đầu nhìn thấy nàng, hắn lại thấy quen thuộc như thế.
Hắn chưa bao giờ tò mò, phái người đi phủ Vân Nam phủ An Huy truy tìm nguồn gốc của người khác không phải là chuyện hắn hay làm, vì Tam gia hắn lười biếng đã quen.
Trách không được hắn muốn dỗ dành nàng, muốn trêu chọc nàng, muốn ăn hiếp nàng.
Tạ tam gia là một quỷ đoản mệnh, nhiều năm như vậy chỉ chơi với Minh Đình, Hoài Nhân, đến Đỗ Y Vân cũng tránh không kịp, thế nhưng lại muốn ăn miếng cơm cuối cùng của nàng.
Trách không được khi nàng bị bệnh hắn lại lo, nàng bị thương hắn lại đau, nàng nhíu mày, hắn bất chấp gượng gạo đến xoa đôi lông mày nàng.
Thông suốt rồi, thông suốt cả rồi.
Tạ Tri Phi thầm thở dài một hơi, ta thế mà lại thích muội muội của mình, ta thiếu chút nữa đã gây nên tai họa lớn rồi.
Nghĩ tới đây, nước mắt của hắn bắt đầu rơi lộp bộp, rơi một hồi, hắn lại cười ha ha.
Như một kẻ điên bị dồn vào đường cùng vậy.
......
Trong Tạ phủ, Chu Thanh sắp điên, Tạ tổng quản cũng sắp điên rồi.
Hôm nay là ngày quái gì gì thế?
Yến cô nương gặp chuyện không may không nói, Tam gia cũng không thấy đâu, toàn bộ Tạ phủ thế mà chẳng ai biết Tam gia đi nơi nào?
Tạ tổng quản chỉ hận không thể cầm sợi dây thừng siết chết mình cho xong.
Ngày mười bốn tháng bảy quỷ môn quan mở rộng, lỡ như Tam gia xảy ra chuyện không may thì cái mạng già này của mình cũng chỉ có thể nhảy xuống hố phân cho chết đuối thôi.
Ngay khi hai người sốt ruột như kiến bò quanh chảo nóng, thì tiểu Bùi gia cầm ô lo lắng chạy tới: “Mưa lớn quá, các ngươi mau xem ta mang thứ gì tốt tới này?”
Hắn gạt tay ra, đắc ý nói: “Răng của chó đen đó, trừ tà rất tốt, mười mấy năm mới tìm được một bảo bối như vậy đây...”
“Tiểu Bùi gia, không thấy Tam gia đâu cả!”
Bùi Tiếu nhướng mày: “Đang yên đang lành sao lại không thấy đâu?”
Chu Thanh không có mặt mũi nói Tam gia là ban đêm xông vào khuê phòng Yến cô nương rồi mất tích, chỉ hàm hồ nói: “Viện nào cũng tìm rồi, nhưng mà chẳng thấy bóng dáng đâu.”
Bùi Tiếu lúc này mới cảm giác được mức độ nghiêm trọng của chuyện này: “Tạ Tiểu Hoa, lão gia nhà ngươi đã biết chưa?”
“Lão gia đang thẩm vấn người, lão nô nào dám nói chuyện này, chỉ nói Tam gia có việc ra ngoài thôi.”
“Ta nói, cái vị di nương kia đúng là tai họa.” Bùi Tiếu vừa mắng, vừa vỗ trán mình.
Tên nhóc đó chỉ đến có chừng đó nơi, hoặc là câu lan, hoặc là sòng bạc, hoặc là biệt viện Thái Tôn, nhưng đến ba chỗ này hắn đều đi theo mình.
Còn có nơi nào khác để đi chứ?
Đột nhiên, tay hắn dừng lại, nghĩ tới một chuyện.
Có một năm, cũng là đêm trước sinh nhật Tạ Ngũ Thập, vừa tỉnh dậy đã phát hiện không thấy Tạ Ngũ Thập đâu, Tạ gia từ trên xuống dưới vội vàng tìm người chung quanh.
Kết quả tiểu tử này lại cuộn mình trong bốn con hẻm, ngủ say như con heo chết.
Cũng chính vì sự kiện này mà có hai ngày lễ mười bốn mười lăm tháng bảy này.
“Đã tìm chỗ bốn con hẻm chưa?” anh hỏi.
Chu Thanh vỗ trán: “Chết, ta lại quên mất chỗ đó.”
Bốn con hẻm?
Hai chân Tạ Tiểu Hoa mềm nhũn.
Ôi Tam gia của ta ơi, đang yên đang lành sao người lại bị câu hồn đi rồi!